Vệ Tây Lẫm V: Định luật Murphy chính là một câu tục ngữ của quốc gia: Lúc quan trọng thì tuột xích.
(*Hay còn gọi là định luật bánh bơ được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai")
Tiếu Thành Nghị cùng người quay phim nhận thấy mùi ngon.
Vệ Tây Lẫm giơ tay tỏ vẻ nhận thua, "Được, để tôi hát cho mọi người nghe một ca khúc mới viết trong khoảng thời gian này, quân ca, [Khi mái tóc em lướt qua lưỡi thương anh]*."
(*Ca khúc bên trên)
Tiếu Thành Nghị vỗ vỗ cánh tay người quay phim, ý bảo hắn chú ý quay phim.
Vừa rồi có binh lính đã dùng đàn ghi-ta, Vệ Tây Lẫm đúng lúc mượn dùng. Không có giá đỡ để đặt microphone, Vương Trình cầm giúp hắn.
Tất cả mọi người ngồi an tĩnh, mong chờ ca khúc mới, yên lặng cảm nhận, [Khi mái tóc em lướt qua lưỡi thương anh] có vẻ là một bài hát vừa có cương vừa có nhu.
"Khi mái tóc em lướt qua lưỡi thương anh,
Đừng trách anh vẫn vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng,
Kỳ thật anh đã có khí phách cũng có nhu tình,
......
Khi bàn tay mềm mại của em đáp lên vai hắn,
Anh cũng sẽ quay đầu lại lệ rơi hai hàng,
......
Tuy thế giới chiến hỏa cũng có hương hoa,
Ngày mai anh cũng sẽ lãng mạn như em,
......"
Binh lính đều đỏ hốc mắt, có chút nhịn không được mà lén lút nghẹn ngào, nhớ tới người yêu trước khi nhập ngũ, không biết cô ấy còn đang đợi hắn hay không, hay là đã có một 'hắn' khác.
Vệ Tây Lẫm tràn đầy chân thành nói: "Bài hát này dành tặng cho tất cả các quân nhân, hy vọng tương lai các anh sẽ ngày càng tốt hơn!"
"Rào rào......" Tiếng vỗ tay như sấm, hồi lâu không dừng.
Vệ Tây Lẫm không muốn làm không khí tiếp tục thương cảm nữa, giương giọng nói: "Sau đây có phải đến lượt tiết mục biểu diễn của người phương trận hai hay không?"
Người phương trận hai không cam lòng yếu thế mà hô: "Gió Đông thổi, trống trận lên, muốn kéo ca, ai sợ ai!"
Vệ Tây Lẫm thành công lui thân, truyền microphone qua.
Vương Trình và Nghê Ngưu thấp người dịch đến bên người hắn.
"Vệ Tây Lẫm."
"Vương huấn luyện viên, Nghê huấn luyện viên." Vệ Tây Lẫm dịch sang bên cạnh, nhường cho bọn hắn hai vị trí.
Nghê Ngưu nói: "Sáng hôm nay, người bên trên gọi điện thoại, bảo chúng tôi thúc giục cậu mau hoàn thành bài hát."
Vệ Tây Lẫm vừa nghe liền nghĩ tới vị Cố thượng tướng kia, "Tôi đã viết xong, lát nữa là có thể đưa cho các anh. Tổng cộng sáu bài, tôi chỉ giữ lại bản quyền lời và nhạc, từ bỏ tất cả quyền lợi khác."
Vương Trình ngẩn ra, "Phí bản quyền cậu cũng không cần?"
Vệ Tây Lẫm cười gật đầu, "Không cần."
Vương Trình cùng Nghê Ngưu nhìn nhau, có cho phí bản quyền hay không, bọn họ không phải người làm chủ.
Sau khi kết thúc hội diễn quân huấn, bọn học sinh lưu luyến không rời cáo biệt huấn luyện viên, ngồi trên xe quân đội, bước lên lộ trình trở về trường học. Các nữ sinh ở trên xe khóc lớn, tâm tình các nam sinh cũng đều suy sụp. Một tháng quân huấn này sẽ trở thành một trong những hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời bọn họ.
Khi tới trường học đã gần hai giờ chiều.
Cho đến khi nhìn thấy cổng trường, tâm tình các sinh viên mới tốt lên một chút.
Tiếu Thành Nghị cùng người quay phim nhảy xuống xe, tính tìm xe trở về tòa soạn, một người đối diện đi tới hướng bọn họ, cho bọn họ xem một thứ.
Tiếu Thành Nghị bảo người quay phim đi về trước, cầm camera cùng camera đi theo người nọ đi đến một nơi cách cổng lớn của đại học Hoa Thanh không đến trăm mét, xe bảo mẫu màu đen của Vệ Tây Lẫm đang đỗ ở đó.
Lên xe, nhìn thấy Cố Duyên Tranh, Tiếu Thành Nghị vô cùng ngoài ý muốn.
"Cố tiên sinh, người bảo người gọi điện thoại cho tôi ngày đó chính là ngài?"
Cố Duyên Tranh gật đầu, duỗi tay.
Tiếu Thành Nghị tự giác giao camera và máy quay ra, "Trước khi chúng tôi rời đi, người phụ trách quân doanh có kiểm tra camera và máy quay chúng tôi, đã cắt bỏ một số nội dung nhỏ."
Trong lòng Cố Duyên Tranh hiểu rõ, không nói chuyện, copy nội dung trong hai máy sang laptop, xem từ đầu tới đuôi.
"Ảnh này xóa đi...... Ảnh này...... Còn có một ảnh...... Đoạn video này cắt chỗ này ......"
Tiếu Thành Nghị làm theo toàn bộ, phát hiện mấy ảnh bị xóa có một điểm giống nhau. Vệ Tây Lẫm vì vận động, hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra một ít da thịt.
Tiếu Thành Nghị bỗng nhiên suy đoán đến gì đó, trong lòng kinh ngạc. Cố Duyên Tranh với Vệ Tây Lẫm......
Nhưng trên mặt hắn không hề thể hiện ra, từ ngày xuất phát đó trên biểu tình của Vệ Tây Lẫm, có thể nhìn ra Vệ Tây Lẫm biết tâm tư Cố Duyên Tranh với hắn, thậm chí hai người vốn dĩ chính là một đôi!
Tiếu Thành Nghị luôn luôn thích tin nóng, mấy năm nay làm phóng viên lâu rồi, huống chi còn đăng không ít tin, lúc này phát hiện một bí mật lớn, lòng ngứa khó nhịn, hận không thể lập tức công bố ra ngoài, đáng tiếc cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi. Lý trí nói cho hắn biết rằng đừng ngu ngốc.
Cố Duyên Tranh sau khi xem xong, ngoảnh mặt về Hứa Hi ra dấu.
Hứa Hi lấy ra một cái bao lì xì đưa cho Tiếu Thành Nghị.
Tiếu Thành Nghị hoảng sợ, "Không cần......"
Cố Duyên Tranh cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hắn, ngữ khí thực ôn hòa, lại làm Tiếu Thành Nghị giật mình.
"Tiếu phóng viên, nhận lấy đi. Đây cũng không phải hối lộ, chỉ là cảm ơn cậu đã chiếu cố Tây Lẫm nhà tôi bấy lâu nay."
Tiếu Thành Nghị nghĩ nghĩ, thản nhiên nhận lấy, "Vậy cảm ơn Cố tiên sinh." Hắn đưa tin Vệ Tây Lẫm trước nay đều là xuất phát từ bản tâm của chính hắn, sau này hiểu biết nhiều hơn về Vệ Tây Lẫm, lại thành fan của hắn. Cho dù Cố Duyên Tranh có cấp số tiền này hay không, đều sẽ không thay đổi lập trường của hắn. Nhận lấy thì đã sao?
Vệ Tây Lẫm ở cửa nhìn xung quanh nửa ngày, không thấy Cố Duyên Tranh, đành phải thất vọng mà kéo hành lý trở về phòng ngủ.
Thấy hắn vào cửa, Hách Tuấn Lang gào to nói: "Tây Lẫm, hoa cỏ này của cậu mua ở chỗ nào vậy? Một tháng không tưới nước còn sống được