Vệ Tây Lẫm V: Bé à, người ngốc không thể sống lại.
Lại thực hiện bước nhảy một lần, lại nghiêng 45° một lần. Cảm xúc người xem đã nổ tung, tiếng thét chói tai không còn đủ để biểu đạt tâm tình kích động của bọn họ. Tiếng thét và tiếng hoan hô như rung trời dậy sóng, làm người choáng váng ngỡ ngàng.
"No one wants to be defeated, showin' how funky strong is your fight, it doesn't matter who's wrong or right, Just beat it."
Cuối cùng hình ảnh dừng lại tại động tác một tay Vệ Tây Lẫm vịn mũ và nữa bên mặt thì nhìn chăm chú về phía khán giả, khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi được màn hình lớn phóng đại, gợi cảm mê người.
"Rào rào......" Tiếng vỗ tay như nước.
Ánh đèn tắt, Vệ Tây Lẫm nhân cơ hội chuồn đi, vào phòng hóa trang tháo trang sức.
"Chuyên viên trang điểm nhanh một chút, phóng viên sắp tới đây." Mập Mạp nhanh chóng bước vào, mặt đỏ tai hồng, há mồm thở dốc: "Tây Lẫm, bài hát vừa rồi quá chấn động, giờ tim tôi còn đang đập bùm bùm đây này."
Vệ Tây Lẫm hơi mỉm cười: "Đã thu xếp xong cho các vũ công rồi?"
"Yên tâm đi, cho mỗi người bọn họ một bao lì xì cộng thêm chữ ký của cậu. Bọn họ đều rất hào hứng."
Mập Mạp làm việc rất đáng tin, Vệ Tây Lẫm yên tâm.
Lúc này, một âm thanh xa lạ vang lên, kéo dài quái dị.
"Vệ Tây Lẫm."
"Anh là ai? Vào bằng cách nào?" Mập Mạp nhìn thấy người đến là người lạ, cảnh giác hỏi.
Bốn bảo tiêu cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Tiền.
Diệp Tiền rút một tờ tiền Hoa Hạ mới tinh ra khỏi túi, tự nhận mình rất tuấn tú mà quơ quơ: "Tiền là giấy thông hành tốt nhất. Không phải sao?"
Vệ Tây Lẫm nhíu mày, không thích thái độ của gã: "Anh là?"
Diệp Tiền ánh mắt âm u, cười như không cười nói: "Cậu thật đúng là quý nhân hay quên. Tôi là Diệp Tiền, chúng ta đã từng gặp mặt ở buổi giao lưu fans sách tại Thượng Hải."
Vệ Tây Lẫm thật đúng là không nhớ rõ, khách khí nói: "Anh là fan sách của tôi? Cảm ơn anh đã ủng hộ tôi. Nhưng nơi này là hậu trường, không cho phép người ngoài tiến vào."
Diệp Tiền ra dấu cho trợ thủ đóng cửa phòng hóa trang lại, tự giác tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
"Tôi vừa nói rồi, tôi có rất nhiều tiền. Nói thẳng đi, tôi muốn bao dưỡng cậu, khai giới cho cậu."
Vệ Tây Lẫm không giận lại cười, "Tuy rằng trên người anh xịt nước hoa Cologne, nhưng tôi còn ngửi được hương của một tên một cổ nhân tra mùi vị. Lăn!"
Diệp Tiền trầm mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn tràn ngập cảnh cáo cùng uy hiếp: "Cậu đã nghĩ kỹ?"
Vệ Tây Lẫm bảo chuyên viên trang điểm tiếp tục tháo trang sức, không chút để ý nói: "Từ Lôi, hẳn là các cậu biết cách làm sao đánh người mà không lưu dấu vết đi. Không bằng để tôi xem một chút." Trong phòng hóa trang đều là người của hắn, hắn cũng không lo chuyện đánh người sẽ bại lộ. Huống hồ, hắn còn có người đàn ông của mình! Vạn nhất có việc, tìm người đàn ông của mình thôi.
"Không thành vấn đề!" Bốn người Từ Lôi xoa tay hầm hè tiến lên, hung hăng giáo huấn Diệp Tiền.
[Tiểu Nhị, mua một miếng dán vận đen, dán trên người Diệp Tiền.]
[Okay!] Đã lâu 002 chưa thấy người xui xẻo, giờ liền vô cùng hào hứng. Một miếng dán nho nhỏ được đính lên giữa trán Diệp Tiền, đáng tiếc gã không thể cảm nhận gì.
Diệp Tiền không nghĩ tới Vệ Tây Lẫm còn không thèm hỏi thân phận gã đã động thủ, kêu thảm vài tiếng, uy hiếp: "Vệ Tây Lẫm, lập tức bắt bọn họ dừng tay. Nếu không, tôi sẽ không để cậu lăn lộn yên ổn trong giới giải trí!"
Vệ Tây Lẫm thở dài lắc đầu. Vì sao lại có nhiều người thích tìm đường chết như vậy chứ?
"Xem ra hắn còn không biết đau, tiếp tục đánh, sau đó đưa người ra đi. Tôi cũng rất muốn biết tôi có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí hay không."
Nửa giờ sau, ba người Diệp Tiền bị ném ra bụi hoa ngoài đại học Hoa Thanh.
Diệp Tiền cảm nhận được mùi tanh trong miệng, xì một tiếng khinh miệt, phun ra một búng máu, tức muốn hộc máu lập tức gọi cho cấp dưới của mẹ gã ở đài truyền hình Thượng Hải, nói bọn họ hôm sau liền lập tức vạch trần chuyện Vệ Tây Lẫm bị bao dưỡng trong chuyên mục giải trí. Gã cảm thấy còn chưa đủ, lại gọi cho mấy nhà báo có quan hệ không tồi, người tiếp điện thoại đều đáp ứng.
Sáng hôm sau, tâm trạng Diệp Tiền vô cùng tốt, dậy thật sớm, kêu trợ thủ đi mua báo, gã thì ngồi trước TV chờ tin tức.
Ai ngờ, mấy nhà báo gã gọi điện thật sự đặt tin Vệ Tây Lẫm ở đầu bài báo, chỉ là không có chữ nào nhắc tới chuyện Vệ Tây Lẫm bị bao dưỡng, trái lại hết lời khen tài năng và mị lực của Vệ Tây Lẫm. Chương trình TV cũng vậy, chờ đến sắp hết buổi chiều cũng không có gì.
Tâm Diệp Tiền bỗng trầm xuống. Rốt cuộc sau lưng Vệ Tây Lẫm là ai? Vì sao có thể phong tỏa tin tức bất lợi với Vệ Tây Lẫm thông qua nhiều đường như vậy? Ngay cả đài truyền hình Thượng Hải cũng không ngoại lệ!
Tin tức xấu cũng không chỉ dừng ở đây, mẹ gã gọi điện tới, điên cuồng thét chói tai: "Mày ở đâu? Lập tức quay lại! Ba mày thế mà dám có con riêng bên ngoài, hơn nữa còn mười chín tuổi rồi! Tao sẽ không bỏ qua cho ổng!"
Diệp Tiền sắc mặt trắng bệch ngã ngồi ở trên sô pha. Con riêng? Con riêng có nghĩa là gã cũng không phải người thừa kế duy nhất của tập đoàn tàu thuyền Đông Thành!
"Bíp bíp bíp*..." Di động lại vang lên.
(*Edit: Gốc là 'đinh linh linh'. Tui chuyển thành bíp bíp bíp và ---- teeee. Tim ngừng đập :))
Hai trợ thủ đứng trong một góc, không dám cử động chút nào, sợ bị Diệp Tiền chú ý, bị gã giận chó đánh mèo.
Diệp Tiền giống như chim sợ cành cong, chậm rãi vươn tay, tiếp điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra tiếng cha Diệp tức muốn hộc máu: "Diệp Tiền, có phải mày quên mày đã kết hôn không hả? Mày trộm chơi nam nhân còn chưa tính, còn để bọn họ nháo đến công ty, thật méo ra gì! Lập tức cút về cho tao!"
Diệp Tiền hiểu rõ, đây là ông chủ của hai 'tây trang đen' kia xuống tay, gã xong rồi.
Kỳ thật, không chỉ có Cố Duyên Tranh động thủ, miếng dán vận đen cũng đang phát huy uy lực vô cùng lớn của nó. Diệp Tiền đánh mất tư cách người thừa kế đã thành kết cục đã định. Dù nói thế nào, gã cũng sẽ không bao giờ có khả năng xuất hiện trước mặt Tây Lẫm lần nữa.
Vệ Tây Lẫm còn chưa hết giận, cho người thống kê số tiền Diệp Tiền đã đánh thưởng và đặt mua chương, lấy danh nghĩa bản thân quyên hết toàn bộ cho vùng núi nghèo khó, không giữ lại một phân, còn cố ý tìm người sao