Vệ Tây Lẫm V: Trời giáng phúc cho ai cũng như ai, trước phải gióng tiếng chuông, mở màn hình, hiện lên nét chữ, lời chúc phúc khắc sâu lòng dạ, khiến tâm ai cũng thấy vui mừng, môi cong cong, lộ nét cười cười. Năm mới vui vẻ. *
(*Khó dịch thật sự... Mình dịch tạm, để bản gốc đây ai có bản dịch hay hơn xin góp ý giúp mình nhé: "Thiên tướng hàng đại phúc với tư người cũng, tất trước chấn này tiếng chuông, lượng này màn hình, hiện này văn tự, chúc phúc tắc này lòng dạ, sử tư người duyệt này tâm chí, kiều này khóe miệng, lộ này tươi cười. Tân niên vui sướng.")
Mấy người lớn tuổi thấy vậy càng nhiệt tình với Cố Duyên Tranh hơn. Mấy cái kẹo là việc nhỏ, nhưng đã nói lên được lễ nghĩa của người ta.
Một bà thím thấy Vệ Tây Lẫm cầm chén, cười bảo: "Trong đó đang xay đậu cho nhà thím, để thím vào lấy sữa cho nha."
"Nhờ thím ạ." Vệ Tây Lẫm đưa chén cho thím.
"Khách sáo làm gì." Bà thím cầm chén đi vào, chỉ chốc lát sau bưng một chén sữa đậu nành nóng hôi hổi đi ra: "Không biết cháu có thích uống ngọt không, nên thím không thêm đường, muốn thêm thì trong phòng có đó."
"Cảm ơn thím, cháu không thích uống ngọt, không bỏ đường là vừa rồi ạ." Vệ Tây Lẫm tán gẫu với họ đôi câu, rồi ra về cùng Cố Duyên Tranh.
Người không thích ngọt thật sự ở đây - Cố Duyên Tranh vui như mở cờ trong bụng.
Đi ra khỏi cửa viện, Vệ Tây Lẫm cầm chén đưa đến miệng Cố Duyên Tranh: "Nếm thử đi."
Cố Duyên Tranh cúi đầu uống một ngụm: "Ấm thật."
"Thật hả?" Vệ Tây Lẫm cũng uống một ngụm, dạ dày ấm áp.
Từ lúc đường trong thôn được sửa lại, các thôn dân đều lần lượt bỏ ít tiền mua xi măng, đắp lại đường bùn trước nhà mình, nối thành một đường dài, cuối cùng hợp với đường Minh Tinh. Từ đó về sau đạp hay lái xe đều rất tiện, trời mưa hay đổ tuyết cũng không sợ lầy lội.
Hai người đi dọc theo đường nhỏ phía trước, thấy có một nhà dân đang làm bánh trôi trước cửa bếp, hai người còn dừng lại không xa quan sát một chút. Thôn dân thấy tay Vệ Tây Lẫm cầm chén liền nhất định múc cho hắn một ít thịt viên mới ra nồi.
Vệ Tây Lẫm từ chối nhưng lại bị ép, nhịn không được nếm một cái, hương vị cũng không tệ lắm, vừa đi vừa ăn, về tới của nhà thì đã vô thức ăn xong rồi.
Cố Duyên Tranh cũng ăn mấy cái. Vừa đi đường vừa ăn là chuyện chưa từng có đối với y trong suốt hai mươi năm trước đây. Nhưng hôm nay, y bất giác hiểu rõ, muốn xem hứng thú với một chuyện hay không còn phải xem bạn thực hiện nó với ai. Chỉ cần ở cùng thanh niên này, y sẽ chẳng bao giờ cảm thấy vô vị, trái lại còn rất thích thú. Y như vậy chỉ có thanh niên có thể thấy, mà thanh niên như vậy cũng chỉ y có thể thấy.
Y nắm tay người yêu, đặt lên môi khẽ hôn một chút.
Vệ Tây Lẫm nhìn y kì quái, lại bắt trúng ánh nhìn đong đầy tình yêu của người đàn ông, âm thầm buồn nôn, trong lòng lại vui đến nở hoa.
Vào cửa nhà, hai người đều xem như chưa có chuyện được sữa đậu nành và thịt viên.
Nhìn thấy Vệ Tây Lẫm cầm chén không trở về, mẹ Vệ cũng không để ý.
"Hai đứa đừng ra ngoài nữa, chút ăn cơm trưa."
"Đã biết ạ." Vệ Tây Lẫm lên tiếng, dậm chân ngoài cửa để rũ tuyết xuống giày.
Vệ Trừng Trừng và Phương Thuần Thuần nghe tiếng động, ra khỏi phòng.
Phương Thuần Thuần nói: "Anh Tây Lẫm, anh ký cho em mấy cái đi, bạn lớp em đều muốn."
"Được."
Phương Thuần Thuần cầm chữ ký về nhà, hẹn chiều lại qua làm bài tập với Vệ Trừng Trừng, trong phòng Vệ Trừng Trừng có máy sưởi, cả phòng đều ấm áp, không như nhà con bé, chỉ có nằm giường gạch mới ấm áp.
Buổi chiều, Vệ Vân Phong giúp ba mẹ Vệ xay đậu hủ, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ở nhà giúp lựa đậu phộng, lấy những hạt bị mốc hoặc bị lép ra.
Chiều mẹ Vệ nấu món lẩu dưa chua mà Vệ Tây Lẫm thích ăn nhất.
Tối đến, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chen chúc trong cùng một ổ chăn. Dưới thân là tấm đệm mềm mại, trên thân cũng là tấm mền mềm mại, trong phòng lại có máy sưởi, cực kỳ ấm áp.
Tục ngữ có câu, no cơm ấm cật, quả là các cụ nói cấm có sai. Cố Duyên Tranh nằm một chốc đã ngo ngoe rục rịch, bàn tay lần mò xuống dưới lớp áo thanh niên, sờ đến cái bụng vừa ấm vừa bóng loáng.
Vệ Tây Lẫm cũng muốn, không đẩy y ra, cọ xát một chốc vẫn là kiên quyết đè tay y lại: "Không được, dơ khăn trải giường thì không giặt được đâu."
Cố Duyên Tranh đã nóng lên liếm hôn mặt hắn, giọng tắc nghẽn đầy dụ hoặc: "Bảo bối, em không muốn tôi sao?"
"Đợi chút." Vệ Tây Lẫm không chịu được sắc dụ, khuôn mặt ửng hồng, không biết là do nóng hay do du͙ƈ vọиɠ hun đỏ, hắn đến tủ quần áo lấy một cái khăn trải giường ra, trải một lớp lên tấm đệm san hô.
Cố Duyên Tranh khó hiểu, tỏ vẻ: "Trừ phi chúng ta trộm giặt ga giường, không thì lấy cái khác cũng sẽ bị phát hiện."
"Này không cần anh lo." Vệ Tây Lẫm trừng mắt liếc y một cái. Kỳ thật tấm khăn này mua ở thương thành trong hệ thống, chờ xong việc tất nhiên có thể tạm thời thu vào kho hàng hệ thống.
002 bụm mặt lui đi.
Sáng hôm sau rời giường, Vệ Tây Lẫm nhanh chóng mở hết cửa và cửa sổ ra, lại quạt quạt cho vị bay nhanh.
Dân truyền rằng: 25 xay đậu hủ; 26 nấu lợn; 27 quét nhà chuẩn bị đón phúc; 28 làm mì*; 29 hấp bánh bao. Hôm 26, ba Vệ và mẹ Vệ mẹ nấu thịt dự phòng để chiêu đãi khách đến chơi tết. Hôm nay 27 tháng Chạp lại là ngày nắng. Một nhà Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thay phiên tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ; ngày 28, mẹ Vệ lên men bột; ngày 29, bọn Vệ Tây Lẫm hỗ trợ làm vằn thắn, bao bao tử và làm bánh trôi và bánh bao, bánh bao thì đem hấp, bánh trôi thì bỏ vào nồi.
(*Ăn mì vào ngày lễ tết là tục lệ của người Trung Quốc. Các hình minh họa xin xem cuối bài.)
Mùi hương quyến rũ cứ gọi là tỏa khắp cả thôn.
Hôm nay là ngày trừ tịch, từ rạng sáng hai giờ hơn đã có nhiều người lục tục phóng pháo và pháo hoa, xa xa gần gần, tiếng vang không ngừng. Vệ Tây Lẫm hung hăng chui vào ngực Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh cũng bị đánh thức, cánh tay vươn ra khỏi ổ chăn sờ đồng hồ, nhìn thời gian, bốn giờ hơn, y lại chui vào ổ chăn, ôm người yêu như lò sưởi tiếp tục nằm nướng chốc lát.
Không bao lâu sau, tiếng đập cửa vang lên, Vệ Vân Phong