Vệ Tây Lẫm V: Nâng đỡ người của mình để người đó vĩnh viễn không ngã xuống.
Trước cửa công ty bất động sản Vĩnh Hằng có một cô gái trẻ tuổi với mái tóc nâu xoăn tự nhiên, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, thân hình thon thả, nước da trắng nõn nà, chiếc váy bó màu đen làm bật lên dáng người yêu kiều, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng bàn chân nhỏ xinh mang đôi giày cao gót ít nhất bảy phân, đang khoanh tay ôm ngực, ánh mắt ghim vào cửa lớn đầy bất thiện.
Nhân viên nam ra ra vào vào công ty vừa liên tục ngoái nhìn vừa âm thầm chảy nước miếng; nhân viên nữ thì khó giấu vẻ ghen ghét bởi vì người này hội tụ đủ nhan sắc, vóc dáng và khí chất!
Có kẻ thông minh nhận ra diện mạo cô hơi giống với ông chủ thì lập tức dời ánh mắt.
Cố Duyên Tranh bước ra công ty, thấy cô thì kinh ngạc tiến đến.
"Chị, đến sao không gọi một cuộc cho em? Chị chờ lâu chưa?"
Cố Duyên Yên nhìn thẳng vào mắt y, hỏi ngược: "Chị gọi thì em sẽ ra tiếp chắc?"
Cô Duyên Tranh thu ánh mắt. Ngoại trừ chuyện ở bên Vệ Tây Lẫm, y không nghĩ ra việc gì khiến Cố Duyên Yên tức giận với mình như vậy. Vốn tưởng Cố Duyên Yên sẽ ủng hộ, xem ra y hiểu lầm rồi?
Y mở cửa xe: "Lên xe rồi nói."
Hai người đặt một gian phòng trong quán trà nhã nhặn và yên tĩnh.
Cố Duyên Yên thẳng thừng: "Chuyện của em và Vệ Tây Lẫm là thế nào?"
Cố Duyên Tranh bình tĩnh liếc cô một cái rồi nhấc ấm trà rót cho cô.
Nước trà từ từ chảy ra, tiếng róc rách êm tai phát ra giúp tâm trạng Cố Duyên Yên giảm kích động.
Lúc này, Cố Duyên Tranh mới lên tiếng, thẳng thắn thừa nhận: "Chúng em đang yêu nhau."
Sắc mặt Cố Duyên Yên nặng nề: "Duyên Tranh, một đứa trẻ chị tự tay nuôi lớn yêu đàn ông từ khi nào mà chính chị cũng không hay biết?"
Cố Duyên Yên lớn hơn Cố Duyên Tranh tám tuổi. Cô kết hôn sớm nên Điền Tâm Tâm đã mười mấy tuổi. Ngày còn bé, Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân đều bận rộn, cơ bản đều là cô chăm sóc Cố Duyên Tranh. Năm đó, khi Cố Duyên Tranh lẳng lặng thành lập công ty giải trí, cô phát hiện sớm hơn bố mẹ, còn cho mượn một khoản tiền giúp y quay vòng vốn, vô cùng ủng hộ y gây dựng sự nghiệp. Tình cảm giữa hai chị em rất sâu đậm.
Cố Duyên Tranh đặt tay lên vai cô: "Nhưng chị cũng chưa từng thấy em yêu phụ nữ."
Cố Duyên Yên cẩn thận hồi tưởng, quả thực là như thế. Từ bé đến lớn, chưa từng thấy em mình có cảm tình với bất kỳ cô gái nào, vẫn tưởng là do tiêu chuẩn của y cao. Trong mắt cô, em trai rất ưu tú nên chẳng có cô gái nào xứng đứng cạnh y, cộng thêm y còn trẻ nên cô chưa từng sốt ruột. Song cô hoàn toàn không ngờ....
"Nhưng chị có bao giờ thấy em yêu người con trai nào đâu." Cố Duyên Yên mặt không cảm xúc đáp.
Đôi mắt Cố Duyên Tranh nhu hòa: "Là chưa gặp được, còn giờ em đã có Vệ Tây Lẫm."
"Chị phản đối!" Cố Duyên Yên lạnh lùng đáp trả: "Đàn ông với đàn ông thì thế nào được?"
Cố Duyên Tranh mơ hồ cảm thấy ở bên trong sự tức giận còn tâm tư khác, song nhất thời y không nhận ra, y nắm chặt tay cô, ôn hòa khuyên nhủ: "Không gấp, chúng ta từ từ nói."
Cố Duyên Yên trở lại bình thường, tuyên bố: "Chị không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau."
Lông mày Cố Duyên Tranh nhíu chặt lại: "Tại sao?"
"Không tại sao hết." Cô cố chấp, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi: "Đàn ông yêu đàn ông là trái lẽ thường, hai đứa sớm chia tay đi."
Cố Duyên Tranh giữ chặt tay cô không để chị mình bỏ đi, y cảm thấy nếu mình không làm rõ mọi việc thì nhất định sẽ phiền toái.
"Chị ngồi xuống đã."
Cố Duyên Yên điều chỉnh tâm trạng, chầm chậm ngồi xuống, bình tĩnh uống một ngụm trà.
"Lý do." Cố Duyên Tranh dò xét quan sát cô, "Bình thường khi người ta biết chuyện nhất định phải truy ra nguyên nhân. Còn chị chẳng hề quan tâm đến chuyện của em và Tây Lẫm chỉ nhất quyết phản đối. Rốt cuộc là vì cái gì vậy?"
Cố Duyên Yên đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Bởi vì nam nữ còn ly hôn một đống đừng nói đến nam nam sao có thể có kết cục tốt lành gì? Duyên Tranh, nghe lời chị, quay đầu đi em. Có vậy thì tương lai mới dễ dàng."
Cố Duyên Tranh lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Chị, vợ chồng chị ly hôn vì đôi bên hết tình cảm chứ liên quan gì đến giới tính? Hơn nữa, chắc chị chưa biết là cha mẹ đã chấp thuận."
"Cái gì!" Cố Duyên Yên chấn động rồi lập tức đau khổ nhìn y: "Em định đem cha mẹ ra uy hiếp chị phải không?"
Cố Duyên Tranh nhíu mày: "Em không có ý đó. Ý em là họ không phản đối chuyện của tụi em vì em ấy thật sự xuất sắc. Vì sao chị chưa thử tìm hiểu em ấy đã không đồng ý?"
"Mặc kệ em nói gì, chị không tán thành chuyện này!" Cố Duyên Yên có ý tứ hàm súc không rõ nhìn chằm chằm y vài giây, đứng lên bỏ đi: "Em không cần đón Tâm Tâm nữa, chị sẽ gửi con bé ở chỗ bố mẹ."
Cửa 'rầm' một tiếng đóng lại.
Cố Duyên Tranh ngồi một mình trong quán, cầm điện thoại gọi một cuộc:
"Giúp tôi điều tra sinh hoạt và quan hệ của chị tôi mấy năm nay." Trực giác y mách bảo Cố Duyên Yên đang giấu giếm điều gì đó, hơn nữa điều này chính là nguyên do tạo nên thái độ kiên quyết của cô.
Rời quán trà, Cố Duyên Tranh lái xe về nhà.
Vệ Tây Lẫm ngồi trên thảm bên cửa sổ sát đất lướt internet. Chiếc bàn trước mặt lộn xộn những bức phác thảo, dưới thảm cũng rơi hai tấm.
"Anh về rồi." Vệ Tây Lẫm ngoắc tay: "Mau qua đây, CP Tây Chinh* có tư liệu mới rồi."
(*'Tây' trong 'Vệ Tây Lẫm': 西; 'Chinh' đồng âm với 'Tranh' trong 'Cố Duyên Tranh')
Cố Duyên Tranh tới ngồi trên nền nhà cạnh hắn: "Sai rồi, hẳn là CP Cổ Linh* chứ.
(*'Cổ' phát âm gần giống 'Cố' trong 'Cố Duyên Tranh', 'Linh' trong biệt danh của Vệ Tây Lẫm 'Linh Linh')
Vệ Tây Lẫm bĩu môi, đánh giá mình lẫn y từ đầu đến cuối, có phần ghen tỵ ra tiếng: "Fans đang luận vị trí công thụ, nông cạn. Rõ ràng em có thể là ưu nhã công và anh là tự kỷ thụ, còn phải thừa lời."
Cố Duyên Tranh khẽ cười, nhìn màn hình vi tính, thoáng cái đã kết luận đây là những bức hình Tào Tuấn Dân đăng tải. Bởi vì toàn bộ mấy bức này đều chụp lén y ăn trưa dạo phố cùng