Vệ Tây Lẫm V: ... Khi cô đơn hãy đối xử tốt với bản thân; khi đã yêu hãy đối xử tốt với đối phương.
Trở về thôn Cây Hòe, trời trong xanh. Vệ Tây Lẫm để Mập Mạp lái xe vào thôn còn hắn và Cố Duyên Tranh đi vào nông trường.
Nông trường đã sửa một đầu đường bê tông nối với đường Minh Tinh. Hai người đi dọc theo đại lộ và chẳng mấy chốc đã thấy cổng lớn nông trường.
Đoạn đường trước cổng chính được trang trí đẹp mắt, chật cứng nào là bụi hoa xanh tươi, nào là tre, nào là bạch dương kiểu. Đi bộ dưới tán cây, hai người không cảm nhận được chút sức nóng mặt trời nào. Từng đợt gió thổi qua khiến bụi tre rì rào tựa như khúc nhạc của thiên nhiên đồng thời mang lại sự thanh thản.
Nông trường quán triệt hai chủ đề 'sắc xanh' và 'thiên nhiên' vô cùng hoàn hảo, hàng rào gỗ kết hợp với hai cột cửa bằng đá cao phủ đầy dây leo xanh mát. Tường bao xung quanh cũng được phủ lên màu xanh của dây leo, những bông hoa nhiều màu cộng với gạch đỏ càng tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ.
Người canh gác là bố của Mập Mạp, vừa thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đến đã vội vàng mở cổng, nhiệt tình chào hỏi.
"Tây Lẫm đó hả? Ngài Cố, mừng ngài về."
"Chú Trần, cực khổ cho chú rồi." Vệ Tây Lẫm cười đáp.
"Đâu có, chỉ gác mỗi cái cổng có gì mà vất vả." Chú Trần cười tít mắt. Con ông làm trợ lý của Vệ Tây Lẫm, bản thân mình cũng làm việc cho trang trại nhà họ Cố, chỉ trông cổng thôi mỗi tháng đã nhận mấy trăm đồng, cuộc sống gia đình cũng ngày càng khấm khá theo.
Tiến vào nông trại, cảm thụ duy nhất nơi đây mang lại là 'xanh mướt', nào là dưa chuột, cà chua, ớt xanh, cà tím, đậu đũa, khổ qua, mướp và từng cánh đồng rau đa dạng vừa ngay ngắn vừa tươi tốt từ hình vuông, hình tròn, hình thang đến hình thoi, hình tam giác.... Trái cây được gieo trồng tại những khu vực khác nhau, dưa hấu, dưa bở, mâm xôi, nho, đào và nhiều loại khác mỗi loại có ít nhất năm mẫu đất, trái nào trái nấy căng mọng, rất thích mắt. Trong đó, nho có đến bốn năm giống. Nơi bắt mắt nhất là vườn hoa với trăm ngàn loại hoa đua nở, hoa bách hợp màu trắng, hoa hồng màu đỏ, tử vi màu tím, cây cát cánh xanh lam... Ngoài ra, sắc vàng của hướng dương trải dài mười mẫu đất như đại dương hoàng kim, mỗi bông giống một khuôn mặt cười, ấm áp và xán lạn.
Thưởng thức hương thơm của hoa quả khiến tâm trạng Vệ Tây Lẫm vui vẻ thoải mái, thấy xa xa chân núi có một dãy phòng ốc bèn hỏi Cố Duyên Tranh: "A Cố, đó có phải nơi xây nhà hàng Nông Gia Nhạc của em không?"
"Ừ." Cố Duyên Tranh ôm vai hắn đi về hướng đó.
Trong nông trại, bên cạnh những con đường thiết yếu được làm bằng xi măng thì số còn lại là sỏi đá được sửa lại cho bằng phẳng.
"Trừ hai tòa biệt thự của Nông Gia Nhạc với nơi nghỉ dưỡng của chúng ta và gia đình thì không còn gì khác." Bãi đỗ xe nằm bên ngoài trang trại.
Vệ Tây Lẫm hài lòng: "Sắp xếp như vậy hay lắm. Khi nào nông trường mở cửa sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách. Ta không thể cung cấp chỗ ăn nghỉ cho nhiều người chính là cơ hội tốt cho thôn dân nơi đây. Họ có thể mở nhà nghỉ, siêu thị, khách sạn mini, phòng khám... ắt sẽ khá lên."
Cố Duyên Tranh tiếp tục giới thiệu: "Phía sau núi là hồ nước và đồng cỏ, có thể nuôi cá, gà, vịt, dê, trâu bò. Trước mắt, nông trường đã tạo việc làm cho 100 thôn dân bao gồm người trồng rau, thu hoạch, nhổ cổ, chăn dê, công nhân vệ sinh... và bảo vệ trông xe."
"Mình đi thăm nhà hàng đã." Vệ Tây Lẫm đeo máy ảnh cầm tay sẵn lên cổ, thuận miệng nói: "Có vẻ hơi xa."
Cố Duyên Tranh vô tình đáp: "Đi bộ tốt cho sức khỏe."
Vệ Tây Lẫm gật đầu đồng tình, vừa ngắm cảnh vừa chụp hình. Người làm trong trang trại ít ỏi, đi lại giữa ruộng đồng đều là người dân thôn Cây Hòe, thỉnh thoảng dừng lại chào hỏi họ.
Trong khi Vệ Tây Lẫm chụp cảnh đẹp nông trại thì Cố Duyên Tranh cầm điện thoại chụp hắn.
Vệ Trừng Trừng đạp xe lại gần, hào hứng hét to: "Anh hai, anh Cố!"
Cô bé đội mũ vàng tránh nắng, mặc váy liền xanh nhạt, đặt một bó hoa đầy màu sắc vào giỏ xe, buộc vào yên sau sọt trúc chứa dưa hấu và hai chùm nho tím, bên cạnh đó là rổ nhỏ đựng quả mâm xôi đỏ mọng.
Đôi mắt Vệ Tây Lẫm lóe sáng, chuyển ống kính ghi hình Vệ Trừng Trừng.
Cuối cùng, Vệ Trừng Trừng cũng đến chỗ họ, cô nhảy xuống xe: "Anh hai, anh Cố. Anh Cố sao anh không dắt Tâm Tâm lại chơi?"
Cố Duyên Tranh trả lời: "Mấy ngày nữa sẽ dắt con bé theo. Em thi thế nào?"
Tuần trước, Vệ Trừng Trừng vừa tham gia kỳ thi cấp ba.
Cô bé tự tin vênh mặt, "Em trả lời hết các câu hỏi, chắc chắn được 700 điểm!" Ba môn Ngữ văn, Toán học, Tiếng anh đạt 120 điểm, còn Vật lý, Hóa Học, Sinh học, Chính trị, Lịch sử và Địa lý thì 60, Thể dục 30, tổng cộng là 750 điểm. Số điểm 700 đã là một thành tích đáng nể.
Vệ Tây Lẫm cố tình chọc em gái: "Thật ư? Nhỡ may trả kết quả không đạt nổi 700 thì mất mặt lắm đó!"
"Anh hai, anh coi thường em!" Vệ Trừng Trừng bất mãn vểnh môi, giải thích: "Em đã cẩn thận trả lời từng câu rồi, ngoại trừ vài câu khó trong đề khoa học xã hội không dễ ăn điểm, các môn khác đều ổn!"
Cố Duyên Tranh buồn cười vỗ lưng Vệ Tây Lẫm, nhắc hắn có chừng mực, lại hỏi Vệ Trừng Trừng: "Em định đăng ký trường cấp ba nào?"
Vệ Trừng Trừng nhìn Vệ Tây Lẫm, không hề do dự: "Trường của anh hai ạ."
Vệ Tây Lẫm cười khẽ, không tiếp tục trêu chọc cô nhóc.
"Anh hai,