Vệ Tây Lẫm V: "Chị đây vì muốn tốt cho em.", thật là một chiêu cao siêu trong các kỹ năng bắt trọn nhân tâm.
Sau nhiều lần cân nhắc, Vệ Tây Lẫm quyết định không dùng hình ảnh của Vệ Trừng Trừng để tuyên truyền quảng cáo. Cô còn bé, còn quá sớm để lộ diện trước công chúng, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt thường nhật.
Giải quyết xong bữa sáng, Vệ Tây Lẫm chuẩn bị cùng Cố Duyên Tranh và Vệ Vân Phong lên thị trấn thay ba thu dọn cửa hàng.
Vệ Vân Phong ngăn cản: "Anh và anh Cố đi là được rồi."
Vậy là Vệ Tây Lẫm ở nhà.
Vệ Vân Phong ngồi ghế lái, Cố Duyên Tranh ngồi ghế phụ, chiếc xe bán tải chạy băng băng trên đường Minh Tinh.
Sau khi rời khỏi thôn, mắt Vệ Vân Phong nhìn thẳng, nhẹ nhàng thông báo:
"Tôi sẽ không phản đối cậu và Tây Lẫm."
"Cảm ơn." Cố Duyên Tranh không thể hiện quyết tâm của mình mà chờ anh nhìn thấy. Từ đầu đến cuối, y cho rằng nói nhiều không bằng dùng hành động chứng minh.
Đương nhiên Vệ Vân Phong chưa nói hết: "Nhưng tôi cũng không ủng hộ hai người. Tôi muốn thấy tấm chân tình của cậu."
Cố Duyên Tranh đáp: "Ba mẹ tôi không phản đối chuyện tình cảm với Tây Lẫm, chị gái thì có chút vấn đề. Có điều, tôi sẽ mau chóng xử lý tất cả. Bác trai bác gái e rằng chưa thể tiếp nhận nhưng cũng chẳng thể nóng vội, tôi đã nghĩ ra các phương pháp giải quyết. Vậy nên, tôi cần sự giúp sức của anh."
Vệ Vân Phong kinh hãi quét mắt lên người y, nghi hoặc chất vấn: "Ba mẹ cậu thực sự không ý kiến?"
Cố Duyên Tranh gật đầu: "Mấy ngày tới nếu Tây Lẫm có thời gian thì tôi sẽ dẫn em ấy về chỗ ba mẹ mình."
Vệ Vân Phong giễu cợt: "Tây Lẫm là em tôi, dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu?"
Cố Duyên Tranh cười nhạt thành tiếng: "Anh đã nhắc em ấy là em trai mình. Tôi chẳng dám đặt quá nhiều hy vọng nơi anh chỉ cần anh đừng vụиɠ ŧяộʍ phá đám đã tốt lắm rồi."
Vệ Vân Phong từ chối cho ý kiến: "Tôi nói, tôi muốn thấy tấm chân tình của cậu."
"Anh sớm thấy thôi." Cố Duyên Tranh lời ít ý nhiều.
Vệ Vân Phong im lặng, lâm vào trầm tư.
...
Cộng đồng Weibo, hay đúng hơn là cộng đồng mạng thật dũng mãnh, game về trồng trọt là một thể loại hoàn toàn mới mẻ nhưng chỉ cần mang lại hứng thú cho họ, game nông trại Cố Vệ nhanh chóng lan truyền như virus. Bất kể là người đi làm hay học sinh, sinh viên... Ngay khi vừa đăng nhập UU thì việc đầu tiên là thu hoạch nông sản, chứng kiến nông trại mình ngày càng phát triển, nông sản ngày càng tăng trưởng, kho hàng ngày càng đầy ắp làm cho nội tâm nhà nhà tràn ngập thỏa mãn và thành tựu.
Nông trường Cố Vệ với tư cách là nguyên mẫu của trò chơi trở nên nổi tiếng, vào dịp nghỉ phép liên tục tiếp từng đoàn du khách đến thăm. Đầu tiên là khách từ Weibo, Uzone đến chụp lại cơ sở vật chất mỹ lệ, những món rau củ mọng nước cùng trái cây mê người, hồ nước yên ả giữa bãi cỏ xanh mát.
Ngay cả căn nhà của gia đình Vệ Tây Lẫm ở đường Minh Tinh cũng mang lực hấp dẫn trí mạng, chẳng khác nào quảng cáo miễn phí cho nông trại, thành công kéo từng nhóm lại đến từng nhóm khách khác ghé chơi.
Trang trại Cố Vệ đi vào quỹ đạo phát triển.
Trước tình hình khách khứa nhộn nhịp ở thôn Cây Hòe, cuối cùng thôn dân cũng hiểu vì cớ gì mà nhà họ Vệ đề nghị mở khách sạn mini, siêu thị, nhà nghỉ Nông Gia Nhạc. Họ không dám chần chừ, nắm chắc thời gian sắm sửa các vật dụng cần thiết cho việc làm ăn, lái xe máy qua lại giữa nhà và thị trấn dưới ánh dương chói chang mà họ vẫn vui vẻ, chẳng ngại mệt, như thể trông thấy một tương lai rạng ngời.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ở cùng gia đình họ Vệ ba ngày rồi về nội thành, ai ai cũng bận rộn.
Buổi casting [Tử Thần đến I] được tổ chức tại khách sạn. Nhiều người thử vai nhưng đều là những cái tên ít danh tiếng hoặc không phải sinh viên Học viện Điện ảnh Đế Kinh và Hí kịch Trung ương. Vệ Tây Lẫm không hề bất ngờ bởi dẫu sao hắn mới chỉ đạo diễn một bộ phim, chẳng đủ để vang danh.
Vệ Tây Lẫm không sốt ruột song ba ngày liên tiếp vai nữ số 2 vẫn bỏ ngỏ khiến hắn hơi buồn bực. Xưa nay hắn hành sự làm ít mà chắc, tình hình này với hắn mà nói là khó lòng chấp nhận, thực tế đây là bộ phim thứ hai, là bộ phim đặc biệt quan trọng đối với tên tuổi đạo diễn của hắn.
Hôm sau, Điền Sướng đột ngột xuất hiện trong đội ngũ thử vai, đánh động một vài phóng viên.
Quản lý buồn bực đi kế bên. Lần này Điền Sướng chủ động xin casting.
Quản lý biết cô muốn nhân cơ hội phấn đấu từ màn ảnh nhỏ ra màn hình rộng, nếu thuận lợi thì có thể vươn ra nước ngoài song quyết định ấy quá mạo hiểm. Giả sử bộ phim tới đây là 'thuốc độc phòng vé', sẽ tác động mạnh đến danh tiếng của Điền Sướng, về sau muốn phất lên cũng chẳng dễ dàng.
Điền Sướng rất kiên định. Cô cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt trên người Vệ Tây Lẫm, sự tự tin mang tính nội liễm, phát ra từ bên trong. Cô tin bộ phim nhất định thành công. Lúc này đây, cô muốn nắm bắt thứ linh cảm ấy, bởi lẽ nó chính là một thời cơ. Đời người dài như vậy, thỉnh thoảng xúc động một lần cũng chẳng đáng trách.
Trong phòng thử vai, người phụ trách chỉ có mình Vệ Tây Lẫm. Không nhà đầu tư nào ưng ý phim của hắn nên Vệ Tây Lẫm tự đứng ra đạo diễn và chế tác.
Trông thấy Điền Sướng, hắn vô cùng bất ngờ, những nghĩ kỹ thì cũng không quá bất ngờ. Một diễn viên tốt là một người biết phấn đấu từ bỏ màn ảnh nhỏ hướng đến màn ảnh rộng. Tuy hai người là bạn bè song không có dàn xếp cửa sau, một bên nghiêm túc diễn thử một bên nghiêm túc xem xét. Kỳ thực điều đó đã tạo sự tôn trọng cho song phương. Vì vậy cả