Vệ Tây Lẫm V: Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, người nọ lại đang giả lạnh lùng.
Cố Duyên Tranh thức dậy rất sớm, thanh niên cuộn tròn kế bên y, đang ngủ ngon lành. Tư thế ngủ của thanh niên thật sự không ngoan một chút nào, tay phải bá đạo đặt lên ngực y còn đùi phải thì đè lên eo y. Đã ở bên thanh niên được một thời gian, vì phối hợp tư thế ngủ của hắn, thói quen khi ngủ của y cũng thay đổi, không còn giữ một tư thế ngủ thẳng đến hừng đông như trước, một chân thò vào giữa đùi thanh niên, hai người thân mật quấn lấy nhau.
Cánh môi màu đỏ của thanh niên vẫn có thể thấy dấu sưng còn lưu lại, khiến Cố Duyên Tranh nhịn không được lại nhớ đến tiếng ngâm nga phát ra từ cánh môi đó tối qua. Tay y bất giác đưa tới môi thanh niên, yêu thích không buông tay, xoa xoa nắn nắn cánh môi mềm mại.
Thanh niên bị quấy rầy, bất mãn hừ hừ một tiếng, mơ hồ lẩm bẩm một câu không rõ tiếng, thay đổi tư thế, mặt gối lên vai y, hơi thở vừa lúc nhắm ngay ngực phải y.
Cố Duyên Tranh cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng xóa bóp chóp mũi hắn, cuối cùng vẫn luyến tiếc không đánh thức hắn, buông lỏng tay, khẽ cắn một ngụm trên cánh môi vẫn luôn níu lấy sự chú ý của y, ôm chặt người vào ngực, cầm di động gửi tin nhắn cho Mập Mạp: 'Hôm nay để mọi người nghỉ một ngày đi.'
Gửi tin nhắn xong, y nhắm mắt lại tiếp tục ngủ cùng người yêu.
Vệ Tây Lẫm tỉnh ngủ, liếc mắt một cái liền thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lập tức nhảy dựng lên, oán trách Cố Duyên Tranh: "Sao anh không gọi em dậy?"
Cố Duyên Tranh biết hắn lo lắng gì: "Ba mẹ đã đi làm, bảo chúng ta ngủ thêm một chút, sẽ không nghĩ em không lễ phép. Anh đã cho người bên đoàn phim nghỉ một ngày, bận rộn lâu như vậy, vừa lúc để hôm nay nghỉ ngơi cho tốt."
Vệ Tây Lẫm thả lỏng ghé vào người y, lười biếng nói: "Anh biết cho nghỉ một ngày vậy em phải tổn thất bao nhiêu tiền không?"
"Anh bù." Hai chân Cố Duyên Tranh dưới chăn vỗ về cẳng chân thanh niên, cảm thụ được da thịt tiếp xúc thân mật, hai tay dùng lực vừa phải mát xa eo cho thanh niên, quan tâm hỏi: "Còn đau không?"
"Anh nói đi?" Vệ Tây Lẫm ngẩng đầu trừng hắn: "Em nói từ bỏ rất nhiều lần mà anh chẳng nghe." Nhưng kỳ thật lúc nói lời này hắn có chút chột dạ. Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã vượt qua ải ba mẹ Cố Duyên Tranh, tối hôm qua, hai người đều điên cuồng cả. Lúc hắn kêu dừng, Cố Duyên Tranh không nghe, chính hắn cũng ỡm ờ. Hai người như điên rồi, kịch liệt lao đến đòi hỏi đối phương......
Hình ảnh ánh mắt lập lòe của thanh niên làm Cố Duyên Tranh âm thầm bật cười: "Tối hôm qua anh rất thoải mái. Bảo bối, ý em sao? Thoải mái không?"
Vệ Tây Lẫm nhắm mắt lại xem như không nghe được.
"Bảo bối?" Hắn trầm mặc làm Cố Duyên Tranh bất chợt mất tự tin, xoa bóp mũi hắn, một hai phải kiếm được đáp án: "Bảo bối, bảo bối......"
Vệ Tây Lẫm hai tay ôm ngực, thở dài một tiếng: "Bạn trai tôi quả thực là chúa phiền, tôi nên làm cái gì bây giờ? Online chờ, gấp!"
Hai mắt Cố Duyên Tranh chợt lóe lên, thâm trầm nói: "Lại thỏa mãn hắn một lần."
Vệ Tây Lẫm xoay người đưa lưng về phía y tỏ vẻ kháng nghị.
Cố Duyên Tranh từ sau lưng ôm chặt hắn: "Có đói bụng không?"
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu.
"Anh kêu người hầu nấu cháo." Cố Duyên Tranh đem quần áo lấy lại đây đưa cho hắn.
Tối hôm qua lúc tới Vệ Tây Lẫm không mang quần áo để tắm rửa, dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà Cố Duyên Tranh làm khách, nếu còn mang theo quần áo tắm rửa thật giống bất chấp muốn ở lại một đêm, có vẻ quá phóng khoáng.
Cố Duyên Tranh cao hơn Vệ Tây Lẫm, khung xương cũng lớn hơn hắn. Vệ Tây Lẫm mặc quần áo hắn có vẻ rộng thùng thình, nhìn càng có vẻ thoải mái lười biếng.
Đám người hầu đều là người trong nhà, thấy hai người nắm tay xuống lầu đều cực hiểu ý làm như không thấy.
Cố Duyên Tranh tay mắt lanh lẹ thả một tấm đệm mềm mại lên ghế trước khi Vệ Tây Lẫm ngồi xuống.
Vệ Tây Lẫm lườm y một cái, cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong bếp đều dừng trên người hắn.
Cố Duyên Tranh bình tĩnh tự nhiên cầm một tấm đệm khác đặt lên ghế bản thân, yên lặng ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt cầu khen ngợi nhìn Vệ Tây Lẫm.
Khóe miệng Vệ Tây Lẫm khẽ co rút, cúi đầu uống cháo, trong lòng thầm đỡ trán: Bạn trai càng ngày càng manh, làm sao bây giờ?
Ăn xong bữa tối ở nhà họ Cố, hai người mới trở về nhà bọn họ ở Thúy Bình.
Trên đường, Vệ Tây Lẫm nhịn không được hỏi đến chuyện Cố Duyên Yên.
Cố Duyên Tranh không có ý giấu diếm, lời ít ý nhiều thuật lại thái độ và chuyện Cố Duyên Yên đã làm, sau đó tiêm một mũi thuốc an thần cho người yêu: "Đừng lo, anh sẽ giải quyết."
"Giải quyết thế nào?" Vệ Tây Lẫm có cảm giác Cố Duyên Yên sẽ rất khó giải quyết. Chồng Cố Duyên Yên vì đàn ông mà chết, cũng không khó hiểu vì sao cô lại bài xích chuyện bọn họ như vậy.
Đó giờ Cố Duyên Tranh vẫn luôn có thói quen giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn: "Sở dĩ chị để ý chuyện chúng ta như vậy là do chuyện Điền Tín chết đã để lại một cây kim trong lòng chị ấy. Nếu không thể nhổ cây kim này, chị ấy vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận chúng ta."
Vệ Tây Lẫm không thể không thừa nhận y nói rất có đạo lý: "Nhưng này rất khó, hơn nữa cũng không phải là chuyện nhất thời có thể làm xong. Anh định làm thế nào?"
Cố Duyên Tranh chỉ nói: "Giao cho anh, sẽ có biện pháp."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, tính trước xem xét một đoạn thời gian.
Về đến nhà, hắn ôm laptop nằm trên sô pha dạo Weibo, có một loại cảm giác muốn lan tỏa tâm tình tốt hiện giờ cho tất cả mọi người biết. Đương nhiên, loại xúc động này lập tức bị lý trí áp chế.
Nhưng dòng trạng thái hắn đăng lên Weibo hôm nay vẫn làm các fan có loại cảm giác như nam thần như đang bay.
[Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, người nọ lại đang giả lạnh lùng.]
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Weibo của nam thần vẫn luôn thú vị thật.
Lo lắng: Nam thần, khi nào [Tử Thần tới I] sẽ đóng máy? Đây là bộ điện ảnh thứ hai của nam thần nha, tôi chờ không kịp rồi.
Tôi là quản lí net: Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, nam thần lại đang bán manh.
Tôi yêu 540: Vì sao có một loại cảm