Vệ Tây Lẫm V: Yêu tuy dễ, gặp gia trưởng thì lại không dễ, gặp thành công xin hãy quý trọng.
Lúc này Vệ Tây Lẫm đã hoàn toàn hiểu rõ Cố Duyên Tranh và Vệ Vân Phong đang tính toán cái gì, không thể không thừa nhận, đây đúng thật là một biện pháp tốt. Nhưng Cố Duyên Tranh lại giấu nhẹm chuyện này, do đó lòng hắn không thoải mái.
Ba Vệ há miệng thở dốc.
"Còn có mày! Cố Duyên Tranh!" Họng súng Vệ Vân Phong lại nhắm sang Cố Duyên Tranh: "Ba mẹ tao tín nhiệm mày nhiều như vậy, mày lại hồi báo bọn họ như vậy sao? Mày đã phụ sự tín nhiệm của bọn họ!"
Mẹ Vệ há mồm muốn nói.
Vệ Vân Phong đột nhiên lạnh giọng quát: "Tụi mày đi đi, nhà của chúng tao không chào đón tụi mày! Từ nay về sau, tao và ba mẹ tao đều không muốn thấy mặt tụi mày ở thôn Cây Hòe nữa!"
Ba Vệ và mẹ Vệ há mồm mấy lần đều bị Vệ Vân Phong cắt đứt, tức cũng không được, mắng cũng không xong, hai đôi mắt đều trừng anh.
Vệ Vân Phong làm như không biết, tiếp tục nói với Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh: "Mang theo thứ hai đứa chúng bây gọi là tình yêu đi đi, đi xa đi, chúc hai đứa bây hạnh phúc. Yên tâm, chúng ta sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi tụi bây tách ra, bởi vì không cần thiết. Vệ Tây Lẫm, nếu chú không quan tấm đến người một nhà chúng ta nữa, một nhà chúng ta cũng sẽ không quan tâm chú. Đi đi, còn chờ cái gì?"
Ngực ba Vệ phập phồng không ngừng, cảm thấy bản thân không bị Vệ Tây Lẫm chọc tức, trái lại đã bị Vệ Vân Phong chọc điên rồi. Vẫn luôn không có cơ hội mở miệng, ông cũng nóng nảy, đột nhiên nâng chân phải cởi giày, chạy tới chỗ Vệ Vân Phong, giơ giày lên liền đập anh.
Vệ Vân Phong hoảng sợ, chạy trốn vòng quanh sô pha với cái bàn trà: "Ba! Ba! Ba đánh con làm gì? Không phải ba nên đánh Vệ Tây Lẫm mới đúng sao!"
"Đánh mày thì có! Tao đã sớm muốn đánh mày rồi!" Đừng nhìn ba Vệ đã sắp 50, thân thể còn rất khỏe đó, gắt gao đuổi theo Vệ Vân Phong: "Thằng nhóc thối mày lấy đâu tư cách đại diện ba mày mẹ mày vậy hả? Thằng em mày gây tội ác tày trời gì rồi hử? Còn cái gì 'từ nay về sau tao và mẹ nó liền không có thằng con như Tây Lẫm', mày ở nhà là cái thá gì? Tao không đánh mày, mày liền không biết ai làm chủ nhà này mà! Mày đứng lại đó cho tao! Tức chết tao!"
Mẹ Vệ cũng bị thằng lớn chọc tức, làm bộ chặn ba Vệ lại, kỳ thật ai cũng thấy bà không nghiêm túc. Đương nhiên, trong lòng mẹ Vệ hiểu rõ, bạn già sẽ không thật sự đập thằng lớn gần chết mới thôi.
"Mẹ!" Vệ Vân Phong thật sự sợ hãi, chạy xoay quanh mẹ Vệ, nhưng vẫn là bị ba Vệ càng già càng dẻo dai dùng sức đập đế giày vào mông, đau đến 'oái' một tiếng.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Ba Vệ đánh Vệ Vân Phong vài cái cuối cùng cũng hả giận, nặng nề hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, mắt liếc nhìn Vệ Vân Phong, ánh mắt có chút ngạo nghễ, giống như đang nói, cho dù mày là người lớn đi chăng nữa, thậm chí dù sau này mày có kết hôn làm ba ba rồi, mày cũng là con tao, nên đánh vẫn cứ đánh!
Vệ Vân Phong buồn bực xoa mông, hung ác liếc xéo Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh. Lần này anh hy sinh hơi bị lớn rồi, chẳng những bị người lớn đánh, còn làm trò trước mặt người ngoài.
Cố Duyên Tranh âm thầm ôm quyền cảm kích với Vệ Vân Phong một cái.
Bộ dáng đáng thương của con trai lớn khiến đáy mắt mẹ Vệ hiện lên chút ý cười, nghĩ đến tình huống hiện tại, bà lại không cười nữa, nhìn thoáng qua Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đang sóng vai cùng nhau, thở dài thật sâu.
Náo loạn một chút, không khí trong phòng rốt cuộc ngưng trọng lại không dậy nổi.
Tức giận trong lòng ba Vệ đã hoàn toàn tan biến, loáng thoáng hiểu rõ gì đó, cẩn thận suy nghĩ, rồi lại không cởi lòng được.
Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm đan mười ngón tay vào nhau, đến trước mặt ba Vệ và mẹ Vệ, cúi đầu bái một cái, giọng trịnh trọng mà lại thành khẩn, ánh mắt kiên quyết.
"Bác trai, bác gái, theo 5 năm quen biết Tây Lẫm, Tây Lẫm đã tiến vào tâm cháu, cháu nghiêm túc với em ấy. Chúng cháu mong được quang minh chính đại ở cạnh nhau, mong được hai người chúc phúc."
Vệ Tây Lẫm tiếp lời, khẩn thiết nhìn ba Vệ: "Ba, tính hướng của con là trời sinh, không thể sửa. Nếu ngay cả ba và mẹ ―― người con thân nhất cũng không thể tiếp thu chúng con, chờ tương lai mọi sự lộ ra, con và A Cố còn có ai để dựa vào?"
Ba Vệ muốn nói lại thôi. Bởi ông đột nhiên phát hiện mình không có lời nào để nói, hình như những lời có thể nói đều đã bị Vệ Vân Phong nói hết. Lúc này, cơn buồn bực của ông do Vệ Vân Phong mà sinh đã hoàn toàn ngăn chặn lửa giận đối với Vệ Tây Lẫm. Giày còn trong tay, ngắm thấy thằng lớn đang đứng cạnh, ông tức quá giơ giày lên, nhân lúc thằng lớn không chú ý, lại nặng nề đập lên mông anh một cái.
"Ba!" Vệ Vân Phong gào khóc nhảy dựng lên, khóc không ra nước mắt: "Ba...... Vệ Tây Lẫm ở bên kia."
Ba Vệ hừ lạnh: "Chính là muốn đánh mày!"
Khóe miệng Vệ Vân Phong co rút, dùng sức xoa mông, không dám lên tiếng.
Cố Duyên Tranh áy náy, buông tay Vệ Tây Lẫm ra, đi đến trước mặt ba Vệ.
"Bác trai, không liên quan đến Vân Phong. Cháu hiểu rõ tâm tình của bác, nhưng cháu thật sự không thể tách khỏi Tây Lẫm được. Cháu rất xin lỗi bác và bác gái. Cháu cũng không biết nên làm thế nào mới có thể thuyết phục bác và bác gái đồng ý chuyện của chúng cháu, muốn đánh bác cứ đánh cháu đi, cháu sẽ không trách bác đâu ạ."
Ba Vệ lãnh đạm nhìn y một lúc lâu, tay giật giật.
Vệ Tây Lẫm cả kinh, bước qua vài bước ngăn Cố Duyên Tranh, biểu lộ thái độ của bản thân.
"Ba, con cũng nghiêm túc với A Cố. Hy vọng lớn nhất của ba mẹ không phải là mong thấy con hạnh phúc sao? A Cố đối xử với con rất tốt, ở bên anh