Vệ Tây Lẫm V: Bị hù chết.
"Nói đi, rốt cuộc làm thế nào cậu mới đồng ý rời khỏi Duyên Tranh?"
Đây là câu đầu tiên Cố Duyên Yên nói khi Vệ Tây Lẫm và cô đã ngồi xuống trong quán trà trên đỉnh núi.
Hiện tại đã vào tháng 11, thời tiết rét lạnh, đỉnh núi càng lạnh. Hai người ngồi bên ngoài, bên cạnh bàn trà là lan can, ngoài lan can là vách núi. Gió thổi từng đợt, lạnh thấu vào xương.
Mặt Cố Duyên Yên bị thổi đến phát xanh, lại cố chấp không chịu rời đi, cũng không chịu vào trong phòng trà, hai mắt hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm, một hai phải có được đáp án. Bên ngoài chỉ có hai người bọn họ, người trong phòng trà xuyên qua cửa kính nhìn bọn họ như đồ ngốc.
Vệ Tây Lẫm bình tĩnh uống một ngụm trà: "Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."
"Nếu tôi nói nếu cậu không chịu tách khỏi em ấy, tôi liền nhảy xuống đây?"
Cố Duyên Yên một câu kinh người, Vệ Tây Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mi: "Chị điên rồi?" Trước đó Cố Duyên Yên đã chơi rất nhiều trò, hắn đều tha thứ, nhưng lần này hắn cảm thấy có chút chán ghét Cố Duyên Yên.
"Có lẽ tôi thật nghiêm túc." Ánh mắt Cố Duyên Yên thật sự có chút điên cuồng.
Vệ Tây Lẫm lại cười thoải mái, chậm rì rì nói: "Nếu tôi nói, chị mà tiếp tục bức tôi, tôi liền nhảy xuống đây?"
Cố Duyên Yên ngẩn ra, kiêu căng hỏi lại: "Cậu dám sao?"
Vệ Tây Lẫm rũ mắt nhấp một ngụm trà, lầm bầm lầu bầu: "Nếu tôi thật sự nhảy xuống đây, A Cố sẽ hận chị cả đời đi."
Cố Duyên Yên siết chén trà, lạnh lùng thốt lên: "Tôi không tin cậu có can đảm như vậy."
"Không phải vừa rồi chị nói muốn nhảy xuống chỗ này sao? Chị là nữ, tôi là nam, lòng can đảm của tôi luôn lớn hơn chị." Vệ Tây Lẫm không nhanh không chậm nói, lại bổ sung: "Thế nên mặc kệ có vấn đề gì, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Chị thật sự không cần phải dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ như vậy để uy hiếp tôi."
Cố Duyên Yên cực kỳ tức giận nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Tôi chỉ muốn sống cạnh A Cố thật tốt, có gì sai sao?" Vệ Tây Lẫm nghiêm mặt nói: "Cố phu nhân, hẳn là chị có thể hiểu được cảm giác và quyết tâm muốn ở bên người mình thích, cần gì phải làm chúng tôi khó xử? Nếu tôi và A Cố tách ra, hai chúng tôi đều sẽ thống khổ; nhưng nếu chị nguyện ý lui một bước, hai người chúng tôi thậm chí hai gia đình đều sẽ hạnh phúc."
Cố Duyên Yên không bị lay động: "Đàn ông với đàn ông sao có thể ở bên nhau? Cậu muốn em ấy, còn có cả bản thân cậu đều trở thành một trò đùa sao? Không cần nói gì hết! Cậu cứ việc đưa điều kiện ra, dù là tiền hay quyền, chỉ cần tôi có thể thực hiện được, tôi đều đồng ý." Lời cô tràn ngập sự mê hoặc cám dỗ.
Vệ Tây Lẫm hơi mỉm cười: "Kỳ thật chị đang lo bản thân sẽ trở thành một trò cười đi?"
"Vệ Tây Lẫm!" Cố Duyên Yên bỗng nhiên đứng dậy.
"Không phải sao?" Vệ Tây Lẫm lù lù bất động, nhẹ giọng nói: "Chị đúng là chị của A Cố, nhưng chị không có quyền quyết định suy nghĩ của anh ấy, cũng không có quyền phán xét cuộc sống của anh ấy. Cuộc sống của anh ấy là do chính anh ấy quyết định, không phải chị, cũng không phải tôi, không phải bất cứ ai ngoài anh ấy."
Cố Duyên Yên ngơ ngẩn nhìn hắn, cánh môi chua xót mấp máy hồi lâu không nói lời nào.
Vệ Tây Lẫm dùng giọng hòa hoãn nói: "Hiện tại chị cảm thấy anh ấy vui vẻ không? Đối với chị, thể diện quan trọng hay hạnh phúc của anh ấy quan trọng hơn?"
Hắn đứng lên, giọng kiên định chứa sự ngoan tuyệt mơ hồ: "Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hư hạnh phúc của anh ấy, kể cả bản thân tôi."
Bước ra hai bước, hắn dừng một chút, lại trở về, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đưa chị xuống núi." Hiện tại Cố Duyên Yên không được bình tĩnh, hắn lo cô lái xe sẽ xảy ra chuyện.
Cố Duyên Yên trầm mặc một chốc, đưa chìa khóa xe cho hắn.
Xe chạy đến dưới chân núi, Vệ Tây Lẫm hỏi cô: "Chị ở đâu?"
Cố Duyên Yên lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: "Không cần, đến đây thôi."
Vệ Tây Lẫm gật đầu xuống xe, nhìn xe cô chạy xa, thoạt nhìn có vẻ vững, thả lỏng, tùy ý ghé vào một cửa hàng ven đường.
Cố Duyên Yên thấy hành động của hắn qua kính chiếu hậu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, mím môi, thu hồi tầm mắt.
Trong tiệm 'Phu nhân dừng bước' này bán đồ dùng cho đàn ông, bóp da, dây lưng, đồng hồ, qυầи ɭóŧ, mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, Vệ Tây Lẫm lang thang không mục tiêu nhìn hàng hóa trên kệ, tâm tình bực bội, suy nghĩ miên man xem kế tiếp Cố Duyên Yên sẽ còn áp dụng thủ đoạn gì để phá hư tình cảm giữa hắn và Cố Duyên Tranh. Chỉ cần hắn cẩn thận một chút, lại có thêm 002 hỗ trợ, cơ hội cho Cố Duyên Yên động thủ không nhiều, nhưng nghĩ đến cô sẽ còn thường xuyên ra chiêu, hắn lại không thể bình tĩnh. Không biết hiện tại A Cố đang làm gì? Hắn không nhận điện thoại của A Cố cũng là sợ bản thân vô ý lộ ra sự chán ghét đối với Cố Duyên Yên. Dù sao Cố Duyên Yên cũng là chị ruột của y. Nếu A Cố biết Cố Duyên Yên tìm hắn gây phiền toái sẽ khó xử.
Trong lúc vô thức ánh mắt hắn dừng trên một chiếc khăn quàng cổ, lấy lại tinh thần nhìn kỹ, cảm thấy rất thích hợp với Cố Duyên Tranh, đang định lấy xuống nhìn kỹ, một bàn tay đã với qua lấy khăn quàng cổ xuống.
Hắn ngửi được hơi thở quen thuộc, quay đầu lại.
Một người đàn ông đứng sau hắn, tuy đang đeo kính râm nhưng hắn cũng biết người đàn ông này đang nhìn hắn; khóe môi người kia cong lên, vị cưng chiều nhè nhẹ như hương rượu mãi không tan.
"Sao anh biết em ở đây?" Tiếng