Vệ Tây Lẫm V: Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi xem xem. [Hình ảnh sân bay Schiphol]
"Cha, mẹ, chị, ba người ăn trước đi. Tâm Tâm thích ăn thịt thăn chua ngọt, con đi làm thêm." Cố Duyên Tranh luôn rất thương cô cháu gái ngoại Điền Tâm Tâm này.
Cố Duyên Yên vội nói: "Con bé chỉ là đứa nhóc thôi. Không cần phiền vậy..."
Trước giờ Điền Tâm Tâm luôn thân thiết với Cố Duyên Tranh, bé lanh miệng nói: "Cảm ơn cậu ạ!"
Cố Duyên Yên trợn mắt nhìn bé.
Điền Tâm Tâm bướng bỉnh làm mặt quỷ.
Cố Duyên Tranh khẽ gật đầu với Cố Duyên Yên, đi vào nhà bếp.
Điền Tâm Tâm rửa tay xong quay lại, thân thiết ngồi cạnh Vệ Tây Lẫm: "Anh Vệ ơi, lâu rồi không gặp. Trừng Trừng có khỏe không ạ? Bao giờ em mới có thể đến nông trường của anh và cậu chơi?"
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Ở trong nông trường ấy, ngày xuân có thể ngắm hoa, mùa hạ có thể ăn trái, đến thu có thể câu cá, trời đông có thể nhìn tuyết. Em muốn đi lúc nào cũng được."
"Mẹ ơi, con muốn đi!" Điền Tâm Tâm sáng mắt nói với Cố Duyên Yên.
Cố Duyên Yên cười qua loa lấy lệ: "Chờ con nghỉ rồi nói sau." Cố Duyên Tranh đã đề cập với cô mấy lần về việc dẫn Điền Tâm Tâm đến nông trường chơi, nhưng quê Vệ Tây Lẫm cũng ở đó, thành ra Cố Duyên Yên vẫn luôn lảng tránh. Nguyên nhân này không nói với con gái được.
Điền Tâm Tâm mất hứng bĩu môi. Lần đầu tiên mẹ không đồng ý, bé không nghĩ nhiều, nhưng nay đã là lần thứ tư, mẹ vẫn cự tuyệt. Chẳng lẽ mẹ với cậu cãi nhau? Bé liếc Cố Duyên Yên rồi lại liếc vào nhà bếp, cái mặt trông đến là tinh quái.
Mẹ Cố thấy rõ, cũng chỉ làm như không biết.
Cố Duyên Tranh làm thức ăn xong thì đi ra, thấy bầu không khí quái dị bèn nhìn Vệ Tây Lẫm tỏ ý hỏi. Có gì sao?
Vệ Tây Lẫm khẽ lắc đầu. Cố Duyên Yên dạy dỗ con gái, những người khác cũng không tiện nói gì.
Mẹ Cố đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Tâm Tâm, mau nếm thử thịt thăn chua ngọt cậu làm cho con đi."
Cố Duyên Yên vẫn nhíu mày không nói lời nào, biểu đạt sự không thích Vệ Tây Lẫm của mình.
Cố Duyên Tranh khẽ cau mày, rất thất vọng về chị. Chị em họ không thường cùng về chỗ cha mẹ, hiếm lắm mới gặp nhau ở nhà, dù phải giả bộ cũng phải giả bộ hòa thuận để cha mẹ không lo lắng chứ.
Cố Duyên Yên cảm ứng được ánh mắt trách cứ ác liệt của em trai, cõi lòng chợt lạnh, rồi bỗng nhiên ý thức được vấn đề ở chỗ nào bèn vội bỏ cái tâm trạng không thoải mái đi, bắt đầu nói ít chuyện thú vị đùa giỡn với cha mẹ. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Duyên Tranh, cô thầm cảm khái. Khi còn bé, cô là người chăm sóc em trai, giờ em lớn rồi, nhiều lúc lại như anh cả chỉ dẫn cho cô vậy. Cha mẹ nghiêm khắc là thế, nhưng họ đều không xa lánh Vệ Tây Lẫm, trông em trai cũng rất hạnh phúc. Chẳng lẽ cô thật sự lầm ư? Lần đầu Cố Duyên Yên nghiêm túc đấu tranh tư tưởng.
Điền Tâm Tâm bày ra cái tính lanh lợi, láu cá của con nít, bầu không khí trong phòng lại náo nhiệt lên lần nữa.
Bắt đầu từ hôm nay, Điền Tâm Tâm về nhà họ Cố ở với ông bà ngoại. Song, Cố Duyên Yên vẫn không đồng ý để Điền Tâm tâm tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ một người nào thuộc nhà họ Vệ. Chẳng qua, cô cũng không tiếp tục tìm Vệ Tây Lẫm làm phiền nữa.
Vệ Tây Lẫm và cô vẫn hệt hai người xa lạ như cũ.
Vệ Tây Lẫm không để ý lắm, so với những người bất hạnh trong câu chuyện bị phản bội mà kiếp trước hắn nghe được thì hắn vẫn cảm thấy mình quá hạnh phúc. Chỉ cần lập trường Cố Duyên Tranh kiên định, hắn đã thấy rất thỏa mãn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt cái đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Vệ Tây Lẫm thi xong môn cuối cùng, Cố Duyên Tranh tới trường đón hắn rồi chở hắn thẳng đến sân bay.
Vệ Tây Lẫm liếc ra ngoài cửa xe, khó hiểu, chậm rãi nói: "Mặc dù em đúng là có ít tài sản, nhưng vẫn chưa tới nỗi hấp dẫn vị thổ hào có tài sản mười tỉ như anh bắt cóc đi chứ nhỉ?"
Trong tay hắn còn cầm một hộp kem ăn dở. Lâu lắm rồi chưa ăn, quả thật là thèm phát hoảng. Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt không vui nhìn hắn nửa ngày, song cũng không thể ngăn được động tác của hắn.
"Xuất ngoại." Cố Duyên Tranh kéo người xuống xe.
Vệ Tây Lẫm bất ngờ đầy mặt: "Đi đâu?" Chẳng thấy y ho he trước một tẹo nào.
Cố Duyên Tranh thản nhiên nói: "Hà Lan."
Tim Vệ Tây Lẫm ngừng đập: "... Để làm gì?"
Cố Duyên Tranh hời hợt nói: "Kết hôn."
"Hở... Gì cơ?" Vệ Tây Lẫm bất giác nuốt kem trong miệng xuống, rồi không nhịn được rùng mình, chẳng biết là do kem lạnh hay là do hai chữ 'kết hôn' kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Chưa chuẩn bị tí nào mà hắn và Cố Duyên Tranh đã sắp kết hôn rồi ư?
Cố Duyên Tranh cầm hộp kem ném vào thùng rác, sau đó lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau bơ dính trên môi Vệ Tây Lẫm.
Trên sân bay, người người tới lui đều tò mò nhìn họ.
Cố Duyên Tranh tựa như không biết, cũng không hề để ý. Nhìn người mình yêu có vẻ vẫn đang đứng hình, y bèn chủ động kéo cổ tay hắn, cất bước tiến về phía trước.
Cho đến khi lên máy bay Vệ Tây Lẫm mới tỉnh hồn, trái tim nhảy lên không ngừng. Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông không hề có chút động tĩnh nào đó.
Cố Duyên Tranh lại lật xem tạp chí như không có chuyện gì xảy ra!
Vệ Tây Lẫm giật khóe miệng, lòng phát giận. Thế là hắn quyết định cầm một quyển tạp chí, cất cái giọng bình thản như thể ra nước ngoài kết hôn cũng bình thường chẳng khác đi mua đồ ngoại: "Sao đột nhiên lại quyết định vậy?"
Hắn bình tĩnh như vậy làm Cố Duyên Tranh hết bình tĩnh nổi, y gạt cuốn tạp chí trong tay hắn đi, cũng bỏ cuốn ở trong tay mình xuống: "Quyết định từ lâu rồi, sợ em không đồng ý thôi."
Vệ Tây Lẫm bày thờ ơ lên mặt, mà lòng thì đắc ý: Nhỏ nhen! Cho anh giả bộ này!
"À. Hôm nay dậy sớm quá, em ngủ một lát đã." Vệ Tây Lẫm nói rồi điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Cố Duyên Tranh xoa trán, hơi không biết làm sao. 'À' là ý gì? Là đồng ý hay là không đồng ý? Là vui sướng hay là không có vấn đề? Phản ứng của người yêu nằm ngoài dự đoán của y, y còn tưởng ít nhất hắn sẽ hỏi tại sao y không nói sớm hơn chút, tại sao lại không cầu hôn các kiểu cơ, hoặc là oán trách y tự quyết định chẳng hạn.
Vệ Tây Lẫm thấy vẻ mặt hơi ủ dột của y qua lớp kính râm, trộm cười. Hắn đương nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Song xung quanh còn có nhiều hành khách khác, chuyện hắn thắc mắc cũng không tiện để người