Vệ Tây Lẫm V: Người không sợ chết nhưng lại sợ nhất là không biết sống thế nào.
Dứt lời, mọi người nhanh chóng mở cửa xuống xe.
"Mập Mạp, gọi xe cứu thương, báo cảnh sát!" Vệ Tây Lẫm nói tiếp.
Mập Mạp căng thẳng giữ cánh tay hắn lại: "Tây Lẫm, cậu nên vào trong xe thì hơn. Lỡ bị người ta chụp được hình thì xong."
Vệ Tây Lẫm hất tay anh ta ra, nhảy xuống xe, lo lắng bảo: "Bây giờ không phải lúc lo chuyện này."
Lái xe là Từ Chấn, vội giải thích với Vệ Tây Lẫm rằng: "Do người đó đột nhiên lao ra trước xe, tôi không kịp thắng lại."
Vệ Tây Lẫm gật đầu. Hắn tin tưởng vấn đề không phải ở Từ Chấn, Từ Chấn đã từng đi lính sẽ rất cẩn thận, không thể nào phạm sai lầm cấp thấp vậy được.
Vừa nói chuyện, mấy người vừa tới chỗ đầu xe. Đúng là nhìn thấy một người nằm bất động trong vũng máu. Người này thoạt nhìn hơn năm mươi, gầy gò hết sức cộng với sắc mặt vàng vọt thể hiện rõ tình trạng sức khỏe yếu ốm, có vẻ có bệnh trong người.
Từ Chấn cẩn thận tránh vết máu, bước vài bước tiến lên ngồi xổm xuống dò mạch người kia rồi khẽ thở phào, song vẻ mặt vẫn rất trầm trọng: "Còn thở, nhưng tình trạng không ổn."
Nạn nhân bị thương quá nặng, hắn không dám tùy tiện động vào ông ta.
Từ Lôi không di chuyển mà dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn trước sau trái phải để tìm kiếm camera nhưng chẳng nhìn thấy cái nào. Thế là hắn nhíu chặt chân mày rồi đi nhanh đến cạnh Vệ Tây Lẫm, thấp giọng nói: "Cậu chủ này, có gì đó không đúng lắm. Nơi này hình như không phải khu được quản chế."
Lòng Vệ Tây Lẫm trùng xuống. Xe của họ là đồ mướn, cũng không có camera hành trình.
Sau đó, các chủ xe khác thấy có tai nạn xe xảy ra tại đây đều ngừng xe ở ven đường rồi xuống xe xem. Rất nhanh có người nhận ra Vệ Tây Lẫm, còn lấy điện thoại ra chụp hình rồi xì xào bàn tán.
Trùng hợp thật, họ vừa chạy đến khu không có máy quay, là người này đột nhiên lao ra... Vệ Tây Lẫm suy luận rồi lập tức hỏi 002: [Tiểu Nhị, em có mở chức năng theo dõi không?] 002 rất lo cho hắn: [Có mở nhưng xung quanh không có camera. Vậy nên, dù cho em có video thì nó cũng không thể trở thành chứng cứ được.] Vệ Tây Lẫm tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng lòng đã rối bời. Vì vậy hắn lại quen thói gọi xin sự trợ giúp từ Cố Duyên Tranh.
"A Cố, chỗ em xảy ra chút chuyện..."
Nghe thấy giọng Cố Duyên Tranh làm hắn như tìm được nơi dựa vào, vậy nên trấn định lại rồi nghiêm túc nghe sắp xếp của y.
Xe cứu thương và xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã tới.
Xe cứu thương chở người bị thương đến bệnh viện.
Đội cảnh sát phong tỏa hiện trường tai nạn giao thông, tiếp theo kiểm tra nồng độ cồn của đoàn người Vệ Tây Lẫm rồi sau đó cẩn thận khám xét hiện trường. Còn có hai cảnh sát đi lấy lời khai.
Đám người Vệ Tây Lẫm được coi là người trong cuộc nên đành tạm thời ở lại.
Các ký giả ở thành phố Hán Vũ như đám ruồi ngửi thấy mùi ngon, mau chóng nghe được tin tức. Mặc dù bị cản phải đứng canh bên ngoài và cách Vệ Tây Lẫm rất xa nhưng vẫn không cam lòng mà đặt câu hỏi.
"Vệ Tây Lẫm, hôm nay cậu lái xe sao?"
"Vệ Tây Lẫm, xe của cậu thật sự đụng chết người à?"
"..."
Cân nhắc đến thân phận minh tinh của Vệ Tây Lẫm, đội cảnh sát cho phép hắn đợi trong xe cảnh sát. Mà cái xe ban đầu Vệ Tây Lẫm ngồi đã trở thành một trong những vật chứng của họ.
Mập Mạp nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt rất khó coi: "Tây Lẫm, sự việc đã lan truyền khắp internet rồi. Những tờ báo nhỏ vô trách nhiệm đó còn nói cậu lái xe đụng chết người, bảo cậu mắt mọc ở lỗ mũi..."
"Nhanh vậy sao!" Vệ Tây Lẫm giật mình cầm điện thoại xem tin tức trên đó, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.
'Ngôi sao lớn Vệ Tây Lẫm bất cẩn làm chết người'
'Không ngờ nam thần Vệ Tây Lẫm lại là sát thủ đường phố, đụng bay người đi đường'
'Vệ Tây Lẫm đâm người trên đường đến sân bay, vướng phải kiện cáo liên quan đến mạng người'
Tác giả của ấy bài báo này thi nhau nói Vệ Tây Lẫm là người trong cuộc gây tai nạn, là đơn thuần vì câu view weibo hay là do có người thúc đẩy phía sau?
Từ Lôi, Từ Chấn cũng trầm mặc. Dù không thuộc giới giải trí, nhưng họ cũng nhìn ra được loại khuynh hướng dư luận này không phải hiện tượng bình thường mà giống có người mượn chuyện bôi đen Vệ Tây Lẫm hơn.
Vệ Tây Lẫm tỉnh táo suy tính tình hình. Để kéo mình ra khỏi lùm xùm này không khó nhưng cái hắn lo là làm sao để kéo Từ Chấn ra. Bây giờ, thứ cần thiết nhất chính là chứng cứ... Không biết bên phía cảnh sát đã điều tra thế nào rồi. Còn người ở bệnh viện kia nếu vẫn sống thì còn đỡ, chứ lỡ như đã chết thì tình hình của Từ Chấn sẽ vô cùng bất ổn.
Từ Chấn cũng biết sơ lược hoàn cảnh của mình nên vẫn luôn trầm mặc, song vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
"Từ Chấn, đừng lo lắng quá. Tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ có lợi cho anh."
Từ Chấn cảm nhận được sự tự tin đong đầy trong giọng nói bình tĩnh của Vệ Tây Lẫm, thấy an tâm hơn nhiều, anh ta khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cậu chủ, tôi không lo đâu, cây ngay không sợ chết đứng mà."
Đội cảnh sát khám xét hiện trường, lấy chứng cứ xong thì đưa đoàn người Vệ Tây Lẫm về đồn cảnh sát, tách riêng họ ra để lập biên bản.
Người lập biên bản cho Vệ Tây Lẫm là một cảnh sát trung niên, ông ta mặc đồng phục cảnh sát, thái độ không chút lơ là.
"Lúc ấy, cậu lái xe phải không?"
"Không phải." Vệ Tây Lẫm rất bình tĩnh: "Tôi lâu lắm rồi không lái xe, bình thường, bốn vệ sĩ của tôi thay phiên nhau lái. Các ông có thể lấy dấu vân tay ở chỗ điều khiển để kiểm chứng. Nếu như vậy còn chưa đủ thuyết phục, thì tôi còn một chứng cứ khác, lúc xảy ra tai nạn, tôi đang đăng ảnh chụp lầu Hoàng Hạc vàng mà tổ tiết mục tặng lên weibo, trên bài đăng có hiển thị thời gian. Trong hình có thể thấy lúc đó, tôi đang ngồi phía sau. Ngay khi phát hiện đụng phải người, chúng tôi gọi điện báo cảnh sát. Đăng weibo trước, báo cảnh sát sau, hai thời điểm này cách nhau không đến năm giây."
Cảnh sát trung niên nhìn hắn, không tỏ ý kiến gì. Họ đương nhiên biết rõ là phải làm những việc này.
Mấy người Từ Chấn được những cảnh sát khác lập biên bản. Theo Vệ Tây Lẫm đã lâu, cũng gặp phải nhiều tình huống khó. Nên bây giờ, họ không hoảng hốt mà rất phối hợp làm việc với cảnh sát.
Nhưng rủi ro là vì ở ven đường có luống hoa và bụi cây. Lúc ấy xe cộ qua lại lại ít nên trừ người trong xe Vệ Tây Lẫm thì không ai để ý xem nạn nhân có phải đột nhiên vọt ra trước xe không.
"Chú cảnh sát, người bị thương đó thế nào rồi?" Vệ Tây Lẫm hỏi.
Cảnh sát trung niên lắc đầu: