Vệ Tây Lẫm V: Bị chặn đường cướp bóc, các bạn học sinh khi tan học về nhà phải chú ý an toàn.
"Ta nhìn xem." Đỗ Minh Thành cũng lấy di động ra.
Vệ Tây Lẫm phát hiện ra Cố Duyên Tranh cũng đang ở gần đó hai mắt liền sáng ngời, do dự một chút cuối cùng cũng không có đi qua. Hắn nhìn ra được thân phận của Cố Duyên Tranh bất phàm, tuy rằng bản thân đối với y rất có hứng thú nhưng cũng không muốn gây tin đồn làm đám phóng viên chú ý tới.
Đỗ Minh Thành hình như cũng nhìn ra băn khoăn của hắn, tươi cười trên mặt liền chân thật hơn vài phần hướng Cố Duyên Tranh nói: "Tiểu tử kia cũng không tệ a."
Đợi đến khi Vệ Tây Lẫm đuổi được đám phóng viên phiền phức kia đi thì Cố Duyên Tranh đã không thấy đâu, này làm cho hắn thất vọng một trận.
Một đời này thật vất vả mới gặp được một nam nhân có tướng mạo khí chất cùng dáng người đều phù hợp với thẩm mĩ quan của bản thân, vì cái gì ông trời lại keo kiệt không cho hai mắt của hắn nhìn nhiều một chút a? Lại nói hắn cũng không phải là thích y, chẳng qua, có thể cùng một người như vậy kết giao bằng hữu, cảnh đẹp ý vui cớ sao lại không làm? Chỉ tiếc sau này còn có cơ hội gặp lại hay không đây.
"Tây Lẫm!" Mấy người Vương Phi Vũ, Lý Văn Bách mặt đỏ ửng chạy tới. Buổi tối hôm nay bọn họ biểu diễn thực thành công, không những được nhiều người khen ngợi mà còn được phóng viên phỏng vấn, một lần thành danh.
"Đi ăn khuya, ta mời khách." Lý Văn Bách vẻ mặt đắc ý, "Lão ba của ta vừa rồi còn thưởng cho ta một xấp tiền kêu ta mang bằng hữu ra ngoài thư giãn thả lỏng thật tốt."
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Đi."
Vườn trường càng ngày càng ít người, lúc này tại đình hóng gió cách cửa sân khấu không xa có một người đang ngồi, không nhúc nhích hệt như một bức tượng điêu khắc. Hồi lâu sau, người nọ thong thả đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi đình hóng gió. Ánh sáng đèn đường yếu ớt chiếu lên gương mặt thất vọng của hắn, còn có, không thể tin cùng không cam lòng. Hắn chính là Lâm Đống.
Lâm Đống lúc này chỉ nghĩ muốn rít gào. Vì cái gì? Vì cái gì mọi thứ lại đều giống như kiếp trước? Kiếp trước cũng chính ở đình hóng gió này Cố thiếu đã chủ động nói với Vệ Tây Lẫm một câu "Hát không tồi, thế mà lại khiến ta nghĩ về mẫu thân của ta.", ngay thời điểm đó liền có kẻ cố tình đi qua muốn vuốt mông ngựa Cố thiếu nghe được, chính vì một câu nói này nên sự nghiệp của Vệ Tây Lẫm từ đó về sau mới có thể bằng phẳng như vậy. Nhưng một đời sau hắn ở chỗ này đợi lâu như vậy Cố thiếu lại không có xuất hiện.
Một đời này từ sau khi hắn trọng sinh liền có rất nhiều sự việc đều xảy ra biến đổi, tỷ như Vệ Tây Lẫm hát rất nhiều bài hát mà kiếp trước chưa từng hát qua, lại tỷ như việc Vệ Tây Lẫm đoạt được quán quân 《Đệ nhất ca sĩ》. Lúc đầu Lâm Đống chỉ cho rằng đây là hiệu ứng bươm bướm do hắn trọng sinh mà ra, lại nói những việc này cũng không trực tiếp can hệ đến hắn cho nên hắn cũng không quá để ý. Nhưng là hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới, cho dù hắn có chuẩn bị đầy đủ đến đâu, lễ kỉ niệm thành lập trường hắn chờ đợi thật lâu cuối cùng vẫn không mang đến vận may cho hắn.
Lâm Đống nặng nề thở dốc vài tiếng bình ổn lại tâm tình. Không thể cùng Cố thiếu không có quan hệ, hắn ôm không được Vệ Tây Lẫm càng không thể ôm được!
Trong miệng chậm rãi phun ra mấy chữ hung ác, "Vệ Tây Lẫm, chờ xem đi."
Cao trung Học Hải tổng cộng có hai cổng trường, cửa chính đối diện với mặt đường lớn còn cửa hông thì nối ra một ngõ nhỏ tương đối hẹp. Cuối ngõ nhỏ là phố ăn vặt, cửa hàng đồ nướng BBQ, đồ ăn nhanh, đồ lẩu... có khoảng hơn hai mươi tiệm. Không chỉ như vậy, trải qua mấy năm cạnh tranh kịch liệt có thể lưu lại đến cuối cùng đều là những tiệm có tay nghề tốt, này làm cho học sinh, lão sư, công nhân viên chức của Học Hải chỉ cần có cơ hội thì đều đến đây ăn cơm.
Khán giả sau khi tan cuộc cơ hồ đều từ cửa chính rời đi, Vệ Tây Lẫm, Mập Mạp, Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Lý Văn Bách, Dương Vân Chí cùng Trịnh Nguy tổng cộng bảy người vừa nói vừa cười mà hướng về phía cửa hông đi tới.
Dạ tiệc kết thúc chẳng khác nào kì nghỉ quốc khánh dài hạn bắt đầu, nếu bọn họ đêm nay muốn ngủ lại ở trường thì nhất định phải trở về trước 12 giờ. Bảo vệ cửa cũng không quản bọn họ chỉ đơn giản nhắc nhở 12 giờ nhà trường sẽ đóng cổng, cứ như vậy mấy người họ liền thuận lợi ra cửa.
Ở sâu trong ngõ nhỏ, trong đêm đen dưới bóng mái hiên lúc này đang cất giấu vài người, trong bóng đêm truyền ra âm thanh nói chuyện trầm thấp.
Một người nhỏ giọng nói: "Minh ca, chúng ta thật sự muốn đánh cướp cái người tên Vệ Tây Lẫm kia sao?"
Một người khác thanh âm thực tục tằng, hung hăng độc ác nói: "Không cướp của hắn thì cướp của ai? Hắn chỉ cần hát một bài hát liền kiếm được mấy trăm vạn, tiền giống như là nhặt được, lão tử chẳng qua chỉ muốn mượn một chút tiền tiêu chơi thì có làm sao? Sẽ không phải tiểu tử ngươi sợ đi? Nếu sợ liền lăn cho lão tử!"
"Không, không, ta không..."
Lại một tiểu đệ nịnh nọt nói: "Minh ca đừng để ý đến hắn a, ta theo ngươi! Chỉ là một tên mao đầu tiểu tử thì có gì đáng sợ? Nơi này chúng ta cũng đã kiểm tra qua, không có theo dõi, phụ cận đều là người già, muốn kêu cũng không nghe đến động tĩnh. Đây là mua bán không chút nguy hiểm, có ngu mới không làm!"
Người do dự lúc nãy vẫn không yên tâm, "Vạn nhất hắn đi ra từ cửa chính rồi thì sao?"
Người tên Minh ca nói: "Vậy thì không có biện pháp. Đêm nay bên trong có dạ tiệc, từ cửa chính đi ra có quá nhiều người không tiện cho chúng ta động thủ. Chỉ hy vọng đám nhóc con này sẽ tới phố ăn vặt để ăn mừng. Vạn nhất đợi không được... liền tính là chúng ta xui xẻo! Chỉ có thể chờ cơ hội lần sau."
Vệ Tây Lẫm đi vào ngõ nhỏ chừng một đoạn liền cảm giác được có điểm không thích hợp, bước chân có chút chần chờ. Ngõ nhỏ này quá an tĩnh, hơn nữa ở chỗ tối hình như có mấy đôi mắt đang nhìn hắn, trong không khí cất giấu vài phần bất an.
[Tiểu Nhị, rà quét.]
[Tây Lẫm, có kẻ trốn trong bóng tối.]
"Tây Lẫm, đi nhanh một chút a." Đại tham ăn Diệp Quang Huy ở phía trước thúc giục. Đêm nay hắn biểu diễn thực thành công cộng với việc nhận được một số tiền thưởng cho nên hắn đặc biệt hưng phấn, hưng phấn liền có tâm lý tiêu tiền.
"Chờ__ "
Lời Vệ Tây Lẫm còn chưa dứt thì 002 đã cả kinh kêu lên: [Tây Lẫm, cẩn thận!]
"Các huynh đệ, lên!" Minh ca ra lệnh một tiếng, bảy tám đàn em tay cầm gậy côn liền theo hắn từ trong bóng tối vọt ra đem đám người Vệ Tây Lẫm vây lại.
Đám người Lý Văn Bách kinh hãi, nhanh chóng lưng tựa lưng đứng sát vào nhau.
Mập Mạp trừ béo ra thì chỉ có trắng, không chút do dự đứng chắn trước người Vệ Tây Lẫm quát lớn: "Các ngươi muốn làm gì?"
Đám Minh ca đều mang khăn trùm đầu chỉ để lộ ra