Vệ Tây Lẫm V: Hôm nay đến buổi ký tên của [Hành trình mờ mịt]. 【 Hình ảnh (Sách có chữ ký của Vệ Tiềm) 】
[Không hề.] 002 thoắt cái biến mất.
Cố Duyên Tranh muốn ngăn Đỗ Minh Thành nhưng không lại, đành phải để hắn đi qua, y ghét bỏ nói: "Sao cậu lại tới đây?" Tới lúc nào không tới lại tới vào cái lúc không nên tới như thế này.
"Thấy xe cậu đi hướng này nên tới xem thử." Đỗ Minh Thành đánh mắt qua người Vệ Tây Lẫm, tỏ vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Vệ Tây Lẫm, cậu cũng ở đây à."
"Ngài Đỗ, lâu rồi không gặp." Vệ Tây Lẫm hơi tiếc nuối, nhẹ nhõm và suиɠ sướиɠ nơi đáy lòng cũng tan đi không ít.
Cố Duyên Tranh nhìn hắn, thờ ơ nói với Đỗ Minh Thành: "Nếu tới rồi thì cùng ăn đi."
"Được thôi, có lộc ăn rồi." Đỗ Minh Thành hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, vô cùng tự nhiên cởϊ áσ khoác đi vào phòng bếp, "Thơm quá. Có món gì vậy?"
Cố Duyên Tranh nhạy bén phát hiện ra không khí tỏa ra quanh người Vệ Tây Lẫm không còn tùy ý như trước thì thầm suиɠ sướиɠ, hóa ra Tây Lẫm cũng để ý việc Đỗ Minh Thành quấy rầy không gian riêng của hai người họ. Nhưng Đỗ Minh Thành là bạn tốt của y, nếu đã tới rồi thì không đuổi đi được.
Đỗ Minh Thành đặt mông ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn có vẻ không giống được làm từ tay Cố Duyên Tranh, bèn sâu xa nhìn về phía Vệ Tây Lẫm, đồng thời treo nụ cười cổ quái trên môi.
Bên trái và bên phải bàn ăn mỗi bên có hai chiếc ghế, Vệ Tây Lẫm ngồi đối diện với Đỗ Minh Thành, Cố Duyên Tranh an vị bên cạnh hắn.
Đỗ Minh Thành không rõ đang nghĩ gì mà hơi nhướn mày.
Cố Duyên Tranh xới một bát cơm đưa tới trước mặt Vệ Tây Lẫm.
"Trời lạnh, ăn cơm trước, rồi có chuyện gì thì để cơm nước xong hãy nói."
"Được, để tôi nếm thử tay nghề của Vệ Tây Lẫm." Đỗ Minh Thành tự xới cho mình một bát cơm, miệng khen, "Ghê gớm thật. Bây giờ đàn ông biết nấu cơm không có nhiều đâu."
Vệ Tây Lẫm khẽ lắc đầu, "Như tay nghề của tôi, phải làm ngài Đỗ đây thất vọng rồi."
Đỗ Minh Thành thích ăn cá, nên gắp cá đầu tiên, sau đó chậm rãi bỏ vào miệng, nhấm nháp đôi chút, và một vẻ mặt quái dị hiện ra.
Món đầu tiên Cố Duyên Tranh nếm cũng là cá.
Vệ Tây Lẫm căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
Cố Duyên Tranh mặt không đổi sắc gật đầu, "Rất ngon."
Đỗ Minh Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn y, người anh em à, công phu trợn mắt nói dối của cậu quá cao siêu rồi đó. Chưa tính thịt cá bị khét, cá mà dùng nước lã nấu thì căn bản không ngon miệng nổi đâu.
Cố Duyên Tranh làm như không thấy hắn, tiếp tục nếm thịt xào dưa chuột, trứng xào cà chua và canh trứng rong biển, không những thế còn gắp cho Vệ Tây Lẫm một đũa dưa chuột, một thìa trứng xào cà chua, "Tôi thích ăn cá kho. Ăn nhiều một chút."
Cá kho ấy à, không bằng nói là cá hầm nước luôn đi. Đỗ Minh Thành chửi thầm, rồi lại kinh ngạc nhìn Cố Duyên Tranh, tự nhủ rằng y săn sóc Vệ Tây Lẫm thiệt đó chứ. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ vùi mặt ăn cơm, thầm hối hận vì đã tới đây chuyến này.
Nếu Cố Duyên Tranh nói y thích ăn cá, thì Vệ Tây Lẫm cũng không tiện gắp, hắn chỉ đành ăn ba món khác thôi. Thịt nạc ướp không ổn nên hơi cùi; trứng xào cà chua thì hơi mặn, nhưng nhìn chung không đến mức ăn xong rồi ói ra. Canh trứng rong biển là món đơn giản nhất, nên đương nhiên không có vấn đề gì.
"Dùng bữa đi." Cố Duyên Tranh nhanh tay chia một nửa đĩa cá cho Đỗ Minh Thành, cười nói: "Ở chỗ tôi, cậu còn khách khí làm gì?"
Đỗ Minh Thành á khẩu không đáp lại được, hắn làm mặt quỷ ám chỉ: Thằng nhóc cậu đang trả thù đó hả?
Vệ Tây Lẫm nhìn một chốc là hiểu chuyện gì, hắn nhịn cười, làm bộ tôi đây không biết, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Hắn không hề tự chê tay nghề của mình, dù sao đối với hắn, có thể lấp đầy bụng là được.
Đỗ Minh Thành làm bộ làm tịch giơ tay lên xem giờ, "Í, đã sắp hai giờ rồi à, chiều nay tôi còn có việc nên đi trước nhé. Các cậu cứ từ từ ăn ha!"
Không đợi Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đáp lại, hắn đã cầm áo khoác, mở cửa chạy biến với tốc độ bàn thờ.
Vệ Tây Lẫm buồn cười nhìn Cố Duyên Tranh, "Không thích ăn thì đừng miễn cưỡng. Giờ biết rồi chứ? Tay nghề của tôi là thế đó."
"Không phải là không thể ăn." Cố Duyên Tranh sắc mặt bất biến, dùng động tác ưu nhã giống như đang dùng cơm Tây, để ăn hết từng tí thịt cá một.
Vệ Tây Lẫm không nói gì, chỉ giúp y múc một chén canh.
Cơm nước xong, Cố Duyên Tranh chủ động rửa bát. Vệ Tây Lẫm ngả vào sô pha, mơ màng buồn ngủ.
Cố Duyên Tranh như thể mọc mắt sau lưng, "Ăn no rồi thì vận động chút đi, đừng nằm ngay."
"Biết rồi." Vệ Tây Lẫm chậm rì rì đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Không biết tự khi nào mà tuyết đã ngừng rơi, vườn hoa dưới lầu như được bao phủ bởi một tấm thảm lông trắng tinh khôi, đám trẻ hiếu động không sợ lạnh đi ra khỏi cửa, chạy nhảy ầm ĩ trên nền tuyết trắng, trông đến là vô ưu vô lự.
Cố Duyên Tranh đến cạnh hắn, "Chương trình em quay khi nào phát?"
"Thứ sáu, lúc ấy nhớ mở xem đó." Vệ Tây Lẫm quay đầu nhìn y. Hai người cách nhau trong gang tấc, khoảng cách này làm hơi thở cũng phải trở nên mờ ám, chúng quyện vào nhau như có như không. Ánh mắt hắn đi dọc từ mày Cố Duyên Tranh đến cái mũi thẳng, rồi đáp xuống cánh môi mỏng hồng hồng, và bỗng, một loại xúc động trào dâng, khiến hắn phải nhanh chóng dời mắt như trốn tránh.
Động tâm trước là thua. Câu này chợt xẹt qua đầu Vệ Tây Lẫm.
Cố Duyên Tranh cầm tay hắn, y đang định nói chuyện thì tay đã bị giãy ra.
"Tôi phải đi rồi." Vệ Tây Lẫm nói.
Cố Duyên Tranh không để ý lắm buông tay, y khẽ cười, không vội vã cũng chẳng làm căng, bày ra cái dáng bình tĩnh như thể nắm giữ toàn bộ mọi thứ trong tay vậy.
"Khi nào về nhà? Lúc đó tôi qua đưa em."
"Mai về luôn. Anh không cần đưa đâu, đường đầy tuyết không dễ đi. Tôi đi cùng Mập Mạp, không có gì phải lo lắng cả." Vệ Tây Lẫm uyển chuyển từ chối.
Cố Duyên Tranh đưa áo khoác cho hắn, còn giúp hắn quàng khăn vào cổ. Lần này Vệ Tây Lẫm không cự tuyệt nữa.
Ngày hôm sau, Vệ Tây Lẫm cùng Mập Mạp ngồi xe về nhà. Cố Duyên Tranh không tới đưa hắn, chỉ gọi cho hắn một cuộc.
Năm mới ngày càng đến gần, trong thôn Cây Hòe ngập tràn mùi thịt và mùi bánh trôi, mỗi dịp đầu năm, nhà nào nhà nấy đều làm mươi phần.
Việc đầu tiên khiến Vệ Tây Lẫm bận rộn là việc sửa đường.
Muốn sửa đường không phải chỉ dùng chút tiền là