Vệ Tây Lẫm V: "Rõ ràng là thích tôi, lại không nói cho tôi." "Đừng nói nữa, tôi muốn *tĩnh tĩnh*." "Tĩnh Tĩnh là ai?" "Anh nói rõ cho tôi trước đó là ai!"
(*想 (tưởng): đều có nghĩa là nhớ nhung, mong muốn... Ở đây, 1 người nói "tui muốn", 1 kẻ hiểu "anh nhớ"...
*Tĩnh tĩnh: yên tĩnh... , cũng giống tên người... Thế nên ở đây, 1 kẻ nói "tui muốn yên tĩnh", 1 người lại hiểu "anh nhớ Tĩnh Tĩnh" ...)
Các fans sách khác nghe thấy, càng chờ mong hơn.
Trước mỗi lần ký tên, Vệ Tiềm đều hỏi tên chủ nhân cuốn sách, nếu là nam thì câu chúc đều là sự nghiệp thành công, là nữ thì cơ bản đều là ngày càng xinh đẹp, gặp được người thương..., nói chung cứ hai mươi người thì không người nào được chúc giống người nào, cuối cùng còn nói thêm câu "Cảm ơn đã ủng hộ" một cách nho nhã lễ độ, làm người ta có ấn tượng tốt.
Giang Hà Hồ Hải đứng bên cạnh hỗ trợ phát quà tặng kèm ―― thẻ đánh dấu sách vừa tinh xảo, vừa đẹp mắt.
Mặt trời càng lên càng cao, nhiệt độ trong không khí cũng tăng dần. Vệ Tây Lẫm đeo khẩu trang, lại không ngừng hoạt động, nên cả người đổ đầy mồ hôi.
Cố Duyên Tranh thấy vậy, bèn khẽ kề tai nói với hắn một câu.
Vệ Tây Lẫm nghĩ ngợi đôi chút, rồi ghé vào tai y đáp lại.
Cố Duyên Tranh gật đầu, rồi đứng dậy rời đi, không bao lâu sau, y quay lại với hai chai trà xanh trong tay. Sau lưng còn có ba người mặc đồng phục của trung tâm mua sắm, hai người trong đó mỗi người kéo một xe đựng hàng, trong xe đựng hàng là một thùng nước khoáng, người còn lại thì khiêng lều gấp.
Cố Duyên Tranh vặn mở một chai trà xanh rồi đặt nó vào tay Vệ Tây Lẫm, thế là ngay lập tức trong đoàn, một vài fans sách nữ lại thấp giọng kêu rên, nhưng chẳng ai biết mấy nàng đang kích động cái gì.
Vệ Tây Lẫm nói với Giang Hà Hồ Hải: "Biên tập Giang, phiền các anh chia nước khoáng cho các bạn xếp hàng."
Giang Hà Hồ Hải là biên tập của Vệ Tây Lẫm, mà bụng làm thì dạ phải chịu, thế nên đành dắt theo trợ lý phân phát từng chai nước khoáng đi.
Nhóm fans sách nhận được nước khoáng, thì hạnh phúc tràn tim.
Cố Duyên Tranh tiếp nhận việc phát thẻ đánh dấu sách.
Ba nhân viên của trung tâm mua sắm mở lều che nắng xong, thì quay về trung tâm, rồi lại lục tục mang thêm nước khoáng tới.
Vệ Tây Lẫm ký liên tục hơn một giờ, kết quả khi miệng khô lưỡi khốc, cầm chai trà xanh định uống, thì nhớ ra mình còn đeo khẩu trang.
Mấy fans sách đứng gần đó đều bật cười nhìn hắn.
"Sao tôi uống nước được đây?" Vệ Tây Lẫm không chút do dự cầu cứu Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh rất hưởng thụ sự ỷ lại này, y nhếch mép, cầm một quyển sách che mặt hắn đi, "Uống đi."
Vệ Tây Lẫm dùng tốc độ bàn thờ gỡ khẩu trang xuống uống mấy ngụm trà xanh.
Nhóm fans sách đang định nhân lúc cháy nhà đi hôi của thấy thế thất vọng, họ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Lúc viết chữ đừng ấn mạnh quá." Cố Duyên Tranh nhìn động tác lưu loát, thoải mái trên tay Vệ Tây Lẫm, "Tay có mỏi không?" Y đã nhận ra tật xấu này của Vệ Tây Lẫm từ lâu rồi, dù là đánh máy hay là dùng bút, thì hắn luôn dùng lực rất lớn, mà liên tục như thế trong một thời gian tay rất dễ nhức mỏi.
Chuyện này đến người nhà Vệ Tây Lẫm còn không nhận ra, nhưng Cố Duyên Tranh lại để ý. Vệ Tây Lẫm ấm lòng, thoáng nhìn đoàn người không hề ngắn đi.
"Mỏi. Nhưng nhiều fans sách phải lặn lội đường xa tới đây, tôi không đành lòng làm họ thất vọng. Tôi còn kiên trì thêm được lúc nữa, may mà viết được bằng tay trái đó."
Chuyện này thì Cố Duyên Tranh chịu thật rồi, y trơ mắt nhìn hắn lắc lắc tay phải, đổi bút sang tay trái, thế là ngòi bút lại tiếp tục hoạt động trên trang giấy một cách trơn tru, để lại một hàng chữ chỉnh tề, phiêu dật, đẹp đẽ y như được viết bằng tay phải.
Mấy fans sách mắt sắc chưa đi thừa dịp này tác nghiệp vài tấm, xong rồi thì đăng lên Weibo, để chúng fans sách cách Đế Kinh xa lắc chảy dãi hâm mộ.
Lâm Đống ngồi ở trong xe, khi đi qua quảng trường văn hóa thấy có ồn ào, bèn tò mò hỏi Phương Chính, "Ở đó đang làm gì vậy?"
Phương Chính cũng là người đọc son sắt của Vệ Tiềm, gã biết hôm nay có hội ký tên, nhưng vì phải đưa Lâm Đống đi thử vai, nên không thể đi được. Thế nên khi nghe Lâm Đống hỏi, gã kích động đáp rằng: "Là hội ký tên của tiểu thuyết mạng [Hành trình mờ mịt], cậu có muốn đi xem không?"
"Tiểu thuyết mạng?" Lâm Đống hơi khinh thường. Hắn luôn nghĩ, tiểu thuyết mạng đều là thứ không có giá trị gì, vì như kiếp trước ấy, tiểu thuyết mạng nổi tiếng nhất mang tên [Thiên mệnh truyền kỳ] dù được quay thành phim, nhưng tác giả của nó cũng chỉ lời được có một trăm vạn chẳng đáng là gì. Song, hắn lại để ý đứng xếp hàng toàn là người trẻ, còn có mấy phóng viên rất quen mắt ở phía xa, thế là sau chốc lát cân nhắc, hắn bảo tài xế, "Dừng xe. Tôi đi xếp hàng, Phương Chính, anh đi sắp xếp vài người giả vờ nhận ra tôi."
Phương Chính gật đầu xuống xe, "Được, tôi đi liền đây."
Vệ Tây Lẫm đã ký tới mềm cả tay, nhưng nhìn nhóm fans vẫn phơi đầu dưới ánh mặt trời, hắn đành cắn răng tiếp tục kiên trì, nhưng chợt lo lắng bởi hắn thấy có xôn xao ở phía cuối hàng.
Giang Hà Hồ Hải cũng sợ có chuyện xảy ra, bèn bảo trợ lý chạy đi xem thử.
"Là ca sĩ Lâm Đống tới xếp hàng mua sách."
Vệ Tây Lẫm trầm mặt. Lại là Lâm Đống, đúng là âm hồn bất tán.
Mấy phóng viên chưa đi đều chạy cả qua, một vài fans sách cũng rời khỏi hàng, gia nhập vào đội ngũ xin chữ ký Lâm Đống.
Giang Hà Hồ Hải lại rất vui, gã nói khẽ với Vệ Tây Lẫm: "Lâm Đống dù gì cũng là một ngôi sao, cậu ta tới mua sách cậu, đối với [Hành trình mờ mịt] cũng có thể coi là tuyên truyền cấp cao hơn."
Vệ Tây Lẫm không tỏ ý kiến, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục ký tên.
Cố Duyên Tranh không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được tâm trạng hắn xấu đi, như thể đang bận tâm điều gì.
Lâm Đống không xếp hàng lâu lắm, nhận phỏng vấn xong đứng cuối hàng khoảng ba phút thì nghe điện thoại, thế là có việc gấp bỏ đi như đúng rồi. Đương nhiên, cuộc điện này được Phương Chính gọi đến.
Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ và Lý Văn Bách cũng ở ở trong đoàn người. Họ là người địa phương, nên thong dong hơn so với bạn đọc nơi khác. Ba người cắp theo một băng ghế nhỏ, thay phiên nhau xếp hàng, người này xếp hàng, thì hai