Trợn mắt: Cái gọi là yêu, chính là khi người khác lo anh mập ra, thì tôi lại lo anh ăn chưa no. @ Vệ Tây Lẫm
Ngô Ưu đặt điện thoại xuống, sau đó không tưởng tượng nổi nói với Đỗ Minh Thành: "Lão Đỗ, ông có nghe Tâm Tâm vừa nói gì không?"
Đỗ Minh Thành gật đầu, hắn uống một hớp cà phê, rồi bình tĩnh nói: "Nghe rồi, con bé nói nó đang dạy cậu nó hát."
Hôm nay là cuối tuần, hai người không phải đi làm, nên mới rảnh rỗi tới tiệm thức uống này. Bên trong tiệm, độ mát vừa đủ, có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt rồi đáp xuống con người biếng nhác. Còn bên phía ngoài kia chính là hồ bơi lộ thiên, có người đẹp mặc bikini "diễu hành" qua lại, cực kỳ bổ mắt.
"Ông không cảm thấy... khó tin chút nào à?" Ngô Ưu lắc đầu, phun trào, "Gần đây Cố thiếu rất là lạ."
Đỗ Minh Thành đặt ly thủy tinh xuống, "Nếu ông tò mò, thì tôi đành bất đắc dĩ đi xem với ông."
Ngô Ưu không nói, nhưng vẫn đứng dậy theo hắn, hắn thật sự cảm thấy hứng thú đối với những biến đổi kỳ lạ gần đây của Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh nghe quản gia nói Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu tới, thì rất muốn tống cổ hai thằng mất nết làm gián đoạn việc học nhạc của y này ra ngoài ngay.
Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu làm ngơ trước cái mặt đen xì của y, hai người vô cùng tự giác đi thẳng vào phòng giải trí. Họ đã tới nhà họ Cố nhiều lần, nên khá là quen thuộc với căn nhà này.
Đỗ Minh Thành la lớn: "Tâm Tâm, chú với chú Ngô của con tới này!"
Điền Tâm Tâm rất thích Ngô Ưu và Đỗ Minh Thành. Cả hai ông chú này đều rất biết chơi, trước kia, lúc cậu bé không có thời gian chơi với bé, họ thường đưa bé đến khu vui chơi, cùng bé ngồi tàu lượn siêu tốc, cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn, hơn nữa ai cũng hài hước cả.
Trong phòng giải trí, lời của bài [Baby] đang hiển thị trên màn hình điện tử bản rộng, bài hát đang ở trong trạng thái tạm dừng.
Ngô Ưu liếc Cố Duyên Tranh bằng một ánh mắt quái dị, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh Điền Tâm Tâm.
"Tâm Tâm, chú hát bài này với con nhé."
"Được ạ." Điền Tâm Tâm cầm microphone đưa cho hắn, "Chú Ngô, con hai câu, chú hai câu ha."
"Không thành vấn đề." Ngô Ưu cười híp mắt, hoàn thành việc tạo dáng.
Điền Tâm Tâm hắng giọng bắt đầu hát, bé hát lên một câu tiếng Anh rất tiêu chuẩn, "You know you love me, I know you care ."
Ngô Ưu hát nối tiếp, "You shout whenever, and I 'll be there."
Hai người hát đang vô cùng happy, thì Đỗ Minh Thành kéo Cố Duyên Tranh ra cửa, thuận tay khép cửa lại luôn, sau đó hắn khó hiểu hỏi: "Duyên Tranh, rốt cuộc ông với Vệ Tây Lẫm xảy ra chuyện gì rồi?"
Cố Duyên Tranh như không có chuyện gì xảy ra nói: "Chúng tôi ở bên nhau. Có gì sao?"
Đỗ Minh Thành mặt đầy khiếp sợ, "Ông nghiêm túc đó hả? Trước kia tôi có thấy ông có xu hướng đấy đâu!"
Cố Duyên Tranh nhìn cánh cửa chưa được đóng kín, bèn xoay người bước đi, đồng thời ra hiệu cho hắn đi theo.
"Vào phòng sách rồi nói."
Trước kia, Đỗ Minh Thành từng vào phòng sách của Cố Duyên Tranh rồi, nên hắn mau chóng nhận ra sự biến đổi của nó. Trên bàn gỗ có thêm một khung ảnh đẹp đẽ, lồng trong khung ảnh ấy là hình Vệ Tây Lẫm đứng dưới tán cây ăn quả, nhìn tấm hình này người ta không thể không thừa nhận rằng hắn rất đẹp; trên tường có thêm một tờ lịch mới tinh in hình Vệ Tây Lẫm đang hát, cái lịch này không phải Cố Duyên Tranh tự chế đó chứ? Cả nước này, căn bản chẳng có chỗ nào bán loại lịch này đâu; máy tính thì để màn hình là ảnh Vệ Tây Lẫm đang dựa vào cây liễu ven hồ chơi điện thoại. Bên cạnh bàn phím còn đặt một quyển album, Đỗ Minh Thành tiện tay cầm lên xem thử, bên trong hầu như là hình của Vệ Tây Lẫm, có vài tấm chụp bóng lưng trông rất giống chụp trộm.
Đỗ Minh Thành nghiêm mặt, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Duyên Tranh, "Ông thật đó hả?"
Cố Duyên Tranh ho nhẹ, cầm quyển album trong tay hắn cất vào ngăn kéo, "Em ấy rất tuyệt."
Dừng một chút, y chủ động giải thích: "Tôi không thích đàn ông —— cũng không thích phụ nữ. Em ấy là đặc biệt."
Đỗ Minh Thành gật đầu tỏ ý biết y muốn biểu đạt điều gì. Hắn biết Cố Duyên Tranh hơn hai mươi năm, Cố Duyên Tranh có ngoại hình đẹp, cả đàn ông và phụ nữ đều thích y, nhưng Cố Duyên Tranh chưa từng quen bạn gái, cũng chưa từng có bạn trai. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ thấy Cố Duyên Tranh có cảm giác thích thú đối với một người đàn ông hoặc phụ nữ nào cả. Có thể nói, Cố Duyên Tranh hoàn toàn trống rỗng về mặt tình cảm. Nói ra có vẻ khó tin, nhưng điều này là thật. Cho nên, khi Cố Duyên Tranh đột nhiên thích một người đàn ông (chính xác hơn là một cậu trai), hắn đã giật mình, cũng rất lo lắng, lo rằng Cố Duyên Tranh sẽ bị người ta lừa. Bởi trong giới của họ, Cố Duyên Tranh là đàn ông độc thân hoàng kim đích thực, mà người đời thì luôn thích đổ xô vào những con người hấp dẫn nhường này.
Đỗ Minh Thành mang tâm trạng phức tạp, "Ông thật sự rất thích Vệ Tây Lẫm?"
Cố Duyên Tranh cau mày, y liếc hắn, "Ông lo cái gì chứ? Tôi không phải con nít ba tuổi. Em ấy thật sự rất tuyệt."
Đây là lần thứ hai Cố Duyên Tranh nói "Em ấy rất tuyệt", nhưng nghe xong lần thứ hai này thì Đỗ Minh Thành lại càng lo hơn.
"Còn cậu ta thì sao? Cũng thích ông à?"
Cố Duyên Tranh khẳng định: "Dĩ nhiên! Em ấy thầm mến tôi từ lâu rồi."
Thế nhưng Đỗ Minh Thành cảm thấy không đúng cho lắm, hắn nâng chiếc chân dài gõ nhẹ vào chân bàn, hỏi: "Làm sao ông biết cậu ta thầm mến ông? Cậu ta nói à?"
Cố Duyên Tranh ngẩn ra, sau đó chắc chắn nói: "Em ấy đương nhiên là thầm mến tôi rồi. Lần đầu gặp nhau, em ấy đã núp sau kính râm ngẩn người nhìn tôi, nghĩ là tôi không biết, nên còn chụp lén tôi; sau đó em ấy còn nghĩ đủ cách lấy số điện thoại của tôi nữa... Cơ mà không phải nói chi tiết những chuyện này với ông làm gì, tóm lại, lòng tôi tự biết." Nhắc tới chuyện trước kia, ánh mắt y rất dịu dàng, bên mép còn hiện một nụ cười nhu hòa.
Đỗ Minh Thành không nói, sao hắn không thấy những chuyện đó đều chứng minh Vệ Tây Lẫm thầm mến Cố Duyên Tranh nhỉ? Nhưng hắn không muốn nói thẳng luôn, bởi vẫn còn một vấn đề, "Vậy, hai người đã nói rõ với nhau chưa?"
Cố Duyên Tranh gật đầu, thản nhiên nói: "Hôm qua, khi quay truyền hình trực tiếp xong, em ấy đã hát bài [Chính là yêu anh]."
Đỗ Minh Thành cảm thấy hơi nhức đầu, "Một bài hát mà là "nói rõ" à? Tôi chẳng thấy đáng tin chút nào."
"Ông có ý gì?" Cố Duyên Tranh không vui.
Đỗ Minh Thành giơ hai tay lên, hắn đảo con ngươi, "Vậy đi, tôi hỏi ông, cậu ta có nõi rõ ràng rằng cậu ta thích ông không?"
Cố Duyên Tranh căng thẳng, y lạnh