Vệ Tây Lẫm V: Người xui xẻo à, ngay cả trẻ con cũng muốn bắt nạt mi.
"Chúng ta cùng phỏng vấn mấy vị tuyển thủ nào ——" Nguyễn Đường mỉm cười đến gần các tuyển thủ, sau đó bước chân chợt dừng, nụ cười chợt cứng, nàng không nói gì lướt qua Lâm Đống, rồi đi tới đứng cạnh Trùng Trùng.
Trong phút chốc đó, tim Lâm Đống đập rộn lên, sắc mặt không tự chủ trầm xuống. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trần Quân chưa nhận ra được điều khác thường, song khi tới gần Lâm Đống là biết chuyện ra sao, hắn không nhịn được cau mày. Nhưng Nguyễn Đường đã tới bên kia, hắn không thể qua luôn đó được, nếu không người ta sẽ nghĩ là hắn thiên vị. Hắn chỉ đành chịu đựng mùi khó ngửi, đứng một chỗ cách Lâm Đống không xa với nụ cười cứng ngắc.
"Trùng Trùng, cô là nữ sinh duy nhất trong bốn tuyển thủ, phái đẹp của chúng ta đều trông chờ vào mình cô thôi, cô có lòng tin giành được ngôi quán quân không?" Nguyễn Đường hỏi.
Trùng Trùng cười khanh khách, "Có thể đứng ở đây thì chính là cao thủ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, dùng toàn lực ứng phó!"
Khán giả cất tiếng người thiện ý, họ rất thích tính cách sang sảng như vậy.
"Tây Lẫm, còn cậu thì sao? Mười phút trước, chúng tôi xem bảng bỏ phiếu không chính thức trên mạng, số phiếu ủng hộ cậu nhiều nhất đấy." Nguyễn Đường nhìn về phía Vệ Tây Lẫm.
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi!" Vệ Tây Lẫm cười nói, "Tục ngữ có câu, ra sa trường thì chẳng có anh em. Đứng đây ngày cuối cùng, tôi muốn xin lỗi ba anh em của tôi. Tôi sẽ không lưu tình đâu."
"Ha ha ha..."
Trần Quân hỏi John, "John, anh thì sao? Có lòng tin cầm hạng nhất không?"
John là chủ đề tranh cãi khá lớn trên mạng, bởi vì có mấy lần hắn mắc sai lầm nhỏ, rất nhiều dân mạng nghĩ giám khảo để hắn tiến vào vòng thứ tư là vì "Điểm cộng hữu nghị", là vì hắn là người nước ngoài. Hoa Hạ là nước trọng lễ nghi, khá bao dung với bạn bè quốc tế. Song người ủng hộ John cũng nhiều, bởi hắn có ngoại hình anh tuấn, giọng ca cũng rất mê người, hai cái này cộng lại ăn đứt vài vấn đề nho nhỏ kia.
John ném ra một nụ hôn gió, "Có lòng tin! Tôi nhất định không để người ủng hộ tôi thất vọng."
Trong tình hình này, nhất định phải nói rằng có lòng tin, nếu không, giám khảo khó mà có ấn tượng tốt với họ được.
Lâm Đống được hỏi cuối cùng.
Lâm Đống nở nụ cười mà bản thân tự thấy có sức hút nhất với khán giả, "Mượn một câu nói mà bạn tốt của tôi – Vệ Tây Lẫm từng nói: Ca sĩ không muốn vô địch không phải ca sĩ tốt, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Vệ Tây Lẫm khó ưa tràn lòng, Lâm Đống muốn đạp mặt hắn mà lên đây mà. Xem ra hắn ta còn chưa bị dạy dỗ đủ.
[Tiểu Nhị, tí nữa Lâm Đống biểu diễn, em hãy công bố chuyện hôi nách của hắn ta ra ngoài.]
[Cứ để đấy cho tui.]
"Bốn tuyển thủ đều tràn đầy lòng tin, chưa bắt đầu tranh giải mà tôi đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc rồi." Nguyễn Đường cười khanh khách bảo, "Khán giả chắc hẳn đã nóng lòng lắm rồi, vậy bây giờ chúng ta tiến vào vòng PK thứ nhất thôi."
Vòng thứ nhất là mỗi người tự chọn một ca khúc.
John đầu tiên.
"I will love you foreven..."
Vệ Tây Lẫm, Trùng Trùng và Lâm Đống lui ra hết.
Lâm Đống nhân cơ hội chạy vào hậu đài, hắn ta ngửi người mình, nhưng chẳng ngửi ra mùi gì. Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, song hắn ta vẫn biết chắc có gì đó không đúng trên cơ thể. Thế nên hắn ta vội vàng vào nhà vệ sinh lau người, sau đó đến phòng thay đồ thay bộ quần áo khác.
Nguyễn Đường và Trần Quân đứng ở mép vũ đài – nơi ánh đèn không chiếu tới, phàn nàn về Lâm Đống.
"Trước đây, tôi không nhận ra Lâm Đống bị hôi nách nha. Cái mùi đó quả thật quá khó ngửi, tôi suýt ói luôn." Nguyễn Đường bĩu môi dè bỉu.
"Cô còn nói." Trần Quân trừng cô quở trách, "Tôi thì không suýt nữa ói hả? Cô hại chết tôi rồi."
Nguyễn Đường cười hì hì, "Ai kêu anh là nam, còn tôi là nữ? Nếu như anh là nữ tôi là nam, thì tôi đã nhường cho anh rồi."
Trần Quân không đỡ nổi, "Ôi, làm đàn ông thật là bi ai."
Vệ Tây Lẫm là người thứ hai ra sân, hắn hát [Lời hứa của em].
"Mây đen che kín bầu trời
Cơn mưa dầm lại đến bên ngoài cửa sổ
Dù vẫn bung ra che cho người thương
Nhưng không còn đôi ta tay trong tay nữa
Mọi thứ đã qua lâu quá rồi
...
Oh baby
Em đồng ý điều gì tôi đều nhớ cả
Nhưng em lại quên đi những lời em hứa hẹn xưa kia
Chưa nói rõ với nhau đã không liên lạc nữa
Ai cũng đừng phạm thêm sai lầm nào
..."
(Bài hát bên trên -.-)
Trùng Trùng hát ca khúc Quảng Đông [Chuyện xưa đã thành mây khói].
Lâm Đống diễn hát [Em không hiểu tôi], hắn ta vừa hát, vừa đến gần khán đài giao lưu với người xem.
Lúc ngửi thấy mùi hôi trên người hắn ta, bốn giám khảo đều tỏ ra chán ghét, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rồi nhìn Lâm Đống với biểu cảm lãnh đạm hết sức.
Lâm Đống nhận ra điều này, thế là lộp bộp trong lòng. Chẳng lẽ mùi chưa tan đi? Hắn ta dĩ nhiên không biết, vật phẩm thuốc hôi nách xuất xứ từ hệ thống làm sao tan đi dễ dàng như thế được? Cho dù hắn ta có thay quần áo, nhưng phân tử mùi hôi đã thấm vào từng lỗ chân lông của hắn ta rồi, nó sẽ duy trì liên tục trong hai mươi bốn giờ.
Quy tắc của trận PK chung kết không giống những trận trước đó. Vòng đầu tiên ban giám khảo chỉ cho điểm, chứ không đào thải tuyển thủ ngay. Thế nên, kết quả cho ra như sau: [Lời hứa của em] của Vệ Tây Lẫm đạt điểm tối đa, Trùng Trùng xếp thứ hai, John thứ ba, Lâm Đống thứ tư, chỉ được có 7 điểm.
"Vòng PK thứ hai, hát đối! Hay còn gọi là song ca." Nguyễn Đường nói, "Bốn tuyển thủ rút thăm chia làm hai tổ, sau đó hai người trong tổ sẽ hợp tác hát một ca khúc, đây là thử thách kiểm tra độ ăn ý của các ca sĩ với nhau."
Vệ Tây Lẫm may mắn bốc trúng Trùng Trùng. Tuy Trùng Trùng không phải có tài nhất, song nàng là nữ sinh, Vệ Tây Lẫm hợp xướng với nàng có lợi thế hơn so với việc hợp xướng với một nam ca sĩ khác.
Hầu như mọi người đều nhìn ra được John khổ ra mặt.
Biểu cảm của Lâm Đống thì cũng chẳng đẹp hơn gã bao nhiêu, bị đồng đội chê bai, thì làm sao cao hứng cho nổi?
Nguyễn Đường và Trần Quân đều biết lí do là vì mùi hôi nách của Lâm Đống, song khán giả lại không biết gì, hơn nữa đây là truyền hình trực tiếp, khán giả thấy phản ứng này của hai người họ chắc chắn sẽ rất tò mò, cho nên hai người phải phỏng vấn Lâm Đống với John vài câu mới được.
"John, Lâm Đống, nhìn vẻ mặt của hai người, hình như là hơi thất vọng vì được chia tổ với đối phương nhỉ?" Trần Quân tò mò hỏi.
John khoát tay lia lịa, "Không, dĩ nhiên là không rồi. Lâm Đống rất giỏi, rất ưu tú. Tôi chỉ nghĩ là nếu hợp tác với nữ sinh, thì tôi sẽ có ưu thế hơn thôi."
Lâm Đống cũng nói: "Tôi cùng ý tưởng với John, tuy vậy, tôi cũng rất mong được hợp tác với anh ấy."
"Thì ra là vậy." Nguyễn Đường duy trì nụ cười mỉm khéo léo, "Vậy thì, tiếp theo, các tuyển thủ sẽ rút thăm quyết định thứ tự và thể loại ca khúc diễn hát."
Tổ Vệ Tây Lẫm và Trùng Trùng rút trúng [Đều là anh sai].
"Khi tôi nhớ anh
Lòng tôi run rẩy
Khi tôi nhớ anh
Nước mắt lặng lẽ rơi
..."
John cùng Lâm Đống rút ra [It was a good day] (vì để tiện cho