Vệ Tây Lẫm V: Nếu làm thì phải làm đệ nhất.
Kỳ thật Vệ Tây Lẫm vẫn chưa chân chính hiểu biết sự coi trọng của quốc gia này ở thế giới này đối với giới giải trí, bởi vì có phần coi trọng này, các loại giải thưởng trao cho các nghệ sĩ đều rất khách quan, công chính, cực hiếm khi xảy ra tình trạng 'xếp hàng ngồi chờ nhận phần'. Chỉ cần có thực lực thực sự, muốn đoạt giải cũng không khó.
"Cám ơn các fans luôn ủng hộ tôi, tôi yêu các bạn! Tôi sẽ không ngừng cố gắng!" Vệ Tây Lẫm khom lưng cúi chào.
Lễ trao giải vẫn tiếp tục tiến hành, sau đó Vệ Tây Lẫm cũng không đoạt giải nữa.
Cả buổi lễ tiến hành hết ba tiếng đồng hồ, kết thúc mỹ mãn.
Những người đoạt giải đều mặt mày hớn hở, không thể đoạt giải cũng không dám biểu hiện quá mất mát. Mấy chục phóng viên hào hứng đến phỏng vấn từng người. Tối nay Vệ Tây Lẫm có thể nói là thắng lợi trở về, cũng bị mười mấy phóng viên vây quanh.
"Vệ Tây Lẫm, đây là lần đầu tiên cậu đến đảo Loan sao? Cậu cảm thấy đảo Loan thế nào?"
"Vệ Tây Lẫm, tối nay thắng lợi trở về, cậu có cảm nghĩ gì không?"
"Cậu đã có vài bài tiếng Quảng, có từng nghĩ đến chuyển qua hát vài bài tiếng Đài hay không?"
Đương nhiên, cũng không phải tất cả phóng viên đều đưa ra vấn đề dễ chịu, còn có vài phóng viên đưa ra một ít vấn đề không nể mặt. Đây cũng là một ít tập tục xấu của phóng viên. Nếu người được phỏng vấn trả lời hàm hồ cũng thôi, nếu phản bác sẽ càng có vấn đề để viết, các phóng viên cầu còn không được.
"Vệ Tây Lẫm, cậu có thể thu hoạch ba giải thưởng dù chỉ mới mười bảy, có phải bên trong có ẩn tình gì hay không?"
"Có người đoán cậu là phú nhị đại ẩn, đây là sự thật chăng?"
"Vệ Tây Lẫm, khi biết chính mình đạt được giải thưởng cậu vô cùng kinh ngạc, đây có phải là chứng minh cho việc cậu không đủ tự tin với thực lực của mình không?"
"......"
Đối với mấy vấn đề này, Vệ Tây Lẫm không thấy kinh hoảng chút nào, ứng đối khéo léo lại xảo diệu.
"Đây là lần đầu tiên tôi tới đảo Loan, cực kỳ thích nơi này. Người dân nơi đây rất nhiệt tình, mỹ thực nơi đây cũng là danh bất hư truyền, phong cảnh nơi đây cũng rất xinh đẹp. Nếu thời gian cho phép, tôi sẽ ở đây thêm hai ngày rồi mới đi."
"Phú nhị đại ẩn? Này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Mục tiêu của tôi là làm phú nhất đại."
"Đây là tôi lần đầu tiên đoạt giải, nếu không kinh ngạc mới là kỳ quái. Tôi tin tưởng ban giám khảo đã thận trọng suy xét mới quyết định trao giải thưởng cho tôi, chẳng lẽ các người không tin ban giám khảo của Giai điệu vàng sao?"
"Tôi cũng không để ý bất luận kẻ nào hoài nghi và phê phán, có tranh luận mới có tiến bộ."
Tiếng 'tách tách' vang lên không ngừng, Vệ Tây Lẫm tiếp xúc ánh mắt với ai cũng mỉm cười gật đầu, khí độ và tu dưỡng của hắn làm các phóng viên phỏng vấn hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Quả là một người trẻ đáng gờm." Ca sĩ nổi danh đảo Loan Trình Nguyên Phẩm đứng cách đó không xa nhẹ giọng khen ngợi với bạn bè.
Khâu Vũ cười cười, "Nếu Nguyên ca thưởng thức cậu ta, không bằng mời cậu ta đến tham gia buổi tiệc mừng đêm mai."
Đêm nay Trình Nguyên Phẩm bắt được hai giải thưởng, nam ca sĩ xuất sắc nhất đảo Loan và ghi hình âm nhạc xuất sắc nhất, thế nên tính tổ chức một tiệc mừng vào ngày mai. Khâu Vũ cũng được mời tới.
Trình Nguyên Phẩm cảm thấy không sao cả, gật gật đầu, "Tôi sẽ để người đưa thư mời cho cậu ấy sau."
Vệ Tây Lẫm kết thúc phỏng vấn, ra một thân mồ hôi, dưới sự hộ tống của Mập Mạp bước ra sân vận động.
Mập Mạp hưng phấn nói: "Khẳng định lúc này đã có rất nhiều tin tốt truyền về nội địa, chờ cậu trở lại, nhất định giá trị của cậu sẽ tiếp tục tăng mạnh nha!" Quyết định chính xác nhất đời này của hắn là đã quyết định đi theo Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm không để ý lắm chỉ đáp qua loa một tiếng. Giờ khắc này hắn đặc biệt nhớ Cố Duyên Tranh, muốn chia sẻ niềm vui của mình với y. Nếu không phải bây giờ đã muộn, hắn hận không thể lập tức bay về nội địa.
"Về khách sạn trước đi."
Mập Mạp bỗng dừng chân.
"Làm sao vậy?"
"Tây Lẫm, cậu xem đó có phải hay không?" Mập Mạp không xác định chọc chọc cánh tay Vệ Tây Lẫm.
Dường như Vệ Tây Lẫm có dự cảm, quay đầu nhìn lại, một người cao lớn mặt quay về phía hắn đang đứng dưới đèn đường đối diện, cứ cho là y đeo kính râm, hắn vẫn có thể cảm nhận ánh mắt chuyên chú lại nóng rực của ai kia.
Cố Duyên Tranh!
Kinh hỉ thật lớn như sóng lớn quét qua toàn thân Vệ Tây Lẫm, máu nóng toàn thân hắn đều sôi trào lên.
"Mập Mạp, anh về khách sạn trước đi!"
Vội vàng nói với Mập Mạp một câu, hắn nhanh chóng bước qua chỗ Cố Duyên Tranh. Nếu không phải còn lý trí, hắn gần như đã muốn chạy bay qua đó.
Căn bản Mập Mạp còn chưa kịp nói gì, nhìn hai người kia bước nhanh đi tới gần đối phương, không biết nói gì đó, khóe môi hai người đều nhếch lên độ cung suиɠ sướиɠ. Tươi cười trên mặt Mập Mạp dần dần ảm đạm, sau đó lại bị kinh nghi và sầu lo thay thế. Là hắn nghĩ nhiều sao? Có phải Cố Duyên Tranh đối xử với Tây Lẫm hơi tốt quá rồi không? Trước khi lên máy bay, hắn chính tai nghe thấy Cố Duyên Tranh tiếp một cuộc điện thoại, hình như có việc gấp gì đó, nhưng y vẫn đuổi lại đây. Cho dù là anh em tốt cũng không có khả năng làm tới mức này đi.
Cố Duyên Tranh dẫn Vệ Tây Lẫm tới chỗ xe y vừa thuê, xe ngừng trong rừng cây âm u cách đó không xa.
"Tây Lẫm, em làm rất tốt, chúc mừng em đoạt giải."
Vừa lên xe, Cố Duyên Tranh liền kéo đứa nhỏ vào trong lòng ngực.
"Cảm ơn!" Vệ Tây Lẫm bị hạnh phúc và cảm động ập đến căng đầy lồng ngực, "Em không nghĩ anh sẽ đến."
"Giải quyết mấy chuyện kia xong tôi liền chạy lại đây......." Cố Duyên Tranh tiếc nuối nói, "Tiếc là vẫn không thể tận mắt nhìn thấy em nhận giải."
Tâm trạng Vệ Tây Lẫm vô cùng vui vẻ, ôm eo y dựa vào trước ngực y, "Không có gì, coi như em nhìn thay anh."
Cố Duyên Tranh còn tưởng rằng đứa nhỏ nhìn thấy y sẽ vui vẻ sẽ phải chủ động hôn y, phản ứng của đứa nhỏ lại không được như mong muốn của y. Y liền nói quanh co dẫn dắt: "Kỳ thật điều khiến tôi phiền não nhất chính là không thể hôn chính mình một ngụm."
Vệ Tây Lẫm suýt nữa cười phun, cố ý tranh cãi với y, "Được, có gương."
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ nói: "Tôi cho rằng em sẽ nói 'em hôn thay anh'."
"Anh nghĩ đẹp nhỉ!" Nói là nói như vậy, Vệ Tây Lẫm vẫn chủ động hôn lên, dùng một nụ hôn này biểu đạt sự suиɠ sướиɠ