Vệ Tây Lẫm V: Mì thịt bò không thịt bò không cần oán giận, bánh bà xã* không phải cũng không có bà xã sao? [hình ảnh (mì thịt bò)]
(*Bánh bà xã: là một món bánh được sáng tạo bởi một người phụ nữ ở tỉnh Quảng Đông (TQ), món bánh này được người chồng của cô mang đi giới thiệu với nhiều người và nhận về vô số lời khen ngợi. Quá tự hào và yêu thương vợ mình, anh chồng đã gọi món bánh này là bánh bà xã)
Vệ Tây Lẫm nghe đồng hồ báo thức kêu liền tỉnh lại, lập tức ấn tắt đồng hồ báo thức, trở lại lòng ngực ấm áp, còn rụt rụt vào trong, hơi ngẩng đầu, thấy nam nhân vẫn ngủ say, trong lúc ngủ mơ vẫn còn giữ tâm trạng vui vẻ của tối qua, hai bên khóe môi hơi nâng lên. Biểu tình suиɠ sướиɠ làm tâm tình Vệ Tây Lẫm cũng cực tốt, mổ một cái trên môi nam nhân rồi mới đứng lên thay quần áo. Nghĩ đến gì đó, hắn ra khỏi phòng, rất nhanh lại xuất hiện, trong tay có thêm vài bộ quần áo, đặt bên gối đầu Cố Duyên Tranh.
Sau đó hắn đến phòng tắm rửa mặt, chỉ mười phút liền thu thập xong, lặng yên không tiếng động rời đi.
Từ Lôi và Từ Chấn biết giờ giấc sinh hoạt của Vệ Tây Lẫm, sớm đã chuẩn bị xong, đưa hắn đến trường.
Vệ Tây Lẫm có chút đói bụng, khi đi ngang qua một cửa hàng, đi vào ăn sáng, muốn một phần mì thịt bò, bên trong kêu cho ba miếng thịt bò.
Từ Chấn thấp giọng trêu ghẹo, "Không bằng cậu gỡ kính râm xuống xem."
"Làm tôi mất mặt?" Vệ Tây Lẫm cười khẽ, "Vẫn nên bỏ đi, không cần thiết."
Mì thịt bò tuy thiếu thịt bò, hương vị vẫn khá được. Hắn chụp một bức mì thịt bò trước, sau vừa đăng Weibo vừa ăn ――
Vệ Tây Lẫm V: Mì thịt bò không thịt bò không cần oán giận, bánh bà xã không phải cũng không có bà xã sao? [hình ảnh (mì thịt bò)]…
Nghe được tiếng cửa phòng đóng mở, Cố Duyên Tranh mở mắt ra, dịch đến nơi đứa nhỏ đã nằm qua, nét cười trên mặt càng rõ ràng. Kỳ thật khi đồng hồ báo thức vang y cũng tỉnh, nhưng hiển nhiên đứa nhỏ không muốn đánh thức y, y liền đơn giản giả bộ ngủ. Khoảng thời gian trước thời tiết còn chưa quá lạnh, y và đứa nhỏ sẽ dậy sớm hơn, y sẽ tự mình làm bữa sáng cho hắn. Nhưng hiện giờ trời lạnh, không ở nhà ăn bữa sáng có thể cho đứa nhỏ thêm ít thời gian ngủ, thế là không làm bữa sáng nữa.
Di động kêu 'Đinh đinh' một tiếng, Cố Duyên Tranh cầm lấy di động, cong môi cười cười, ngón tay động động, thả di động trở lại chỗ cũ.
Thẳng đến khi hơi thở đứa nhỏ trong chăn tan đi, y cũng đứng dậy, nhìn về phía quần áo đặt bên gối đầu, gồm một bộ nội y giữ ấm, một tấm áo lông, một cái áo khoác, một cái qυầи ɭóŧ, một quần jean và một đôi vớ lông.
Y cầm qυầи ɭóŧ, nhớ tới đứa nhỏ cũng đã từng dùng tay cầm qua vật này, môi lại nâng lên cười cười có chút ngốc ngốc, may là không ai nhìn thấy. Nhẹ nhàng kéo, xúc cảm mềm mại, y không chút do dự thay qυầи ɭóŧ mới vào, rất vừa người. Nếu đứa nhỏ không quan tâm y chắc chắn sẽ không rõ ràng kích cỡ y như vậy.
Mặc nội y giữ ấm vào xong, y lập tức nhận thấy được chỗ khác biệt của bộ quần áo này, vì bộ này vừa mặc vào thân, thân thể vô cùng ấm áp, còn đáng mặc hơn bất kỳ hãng nội y giữ ấm nào trên thị trường. Vớ cũng vậy, ấm áp mà mềm mại. Nội y giữ ấm cao cấp và vớ đông thế này, y chưa từng nghe qua, không khỏi có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nếu là đứa nhỏ đưa cho y, vậy y cứ mặc vào thôi.
Tiếp theo y lại mặc áo lông màu cà phê vào, áo lông rộng rãi cổ cao, đặc biệt thích hợp để đeo thêm chiếc khăn quàng cổ, cuối cùng lại mặc quần jean ôm vào.
Đứng trên mặt đất y mới thấy còn có một đôi giày mới ở đó, là giày Martin nhung màu đen, cũng rất ấm áp.
Rửa mặt xong, y mặc áo khoác vào, mặt đối gương chụp một tấm toàn thân rồi gửi cho đứa nhỏ xong, cầm bao công văn ra cửa.
Không biết tuyết đã rơi tự khi nào, bông tuyết như lông ngỗng bị gió thổi mạnh phất bay đầy trời.
Đứng giữa cơn gió thổi mạnh, Cố Duyên Tranh hoàn toàn không cảm thấy lạnh, lại cười, đi vào gara.
Gần một giờ sau, y lái một chiếc xe chưa bao giờ sử dụng qua trước mặt Vệ Tây Lẫm, không nhanh không chậm tiến vào hầm xe của tập đoàn giải trí Hải Nạp.
Không đến nửa phút sau, thang máy dừng tại lầu 17 tập đoàn Hải Nạp, phát ra một tiếng 'Đinh', Cố Duyên Tranh bước ra.
Thang máy này vậy mà nối thẳng vào văn phòng chủ tịch, khỏi nghĩ cũng biết đây là một thang máy riêng, khó trách thân phận chân chính của chủ nhân tập đoàn Hải Nạp vẫn luôn là một bí ẩn.
Bên phải văn phòng còn có một cánh cửa, hiện đóng chặt.
Cố Duyên Tranh ngồi xuống sau bàn làm việc, gỡ kính râm, nhìn thoáng qua khung ảnh đứa nhỏ đặt trên bàn, bắt đầu xử lý đống văn kiện chất chồng bên trái.
Lúc này, có người gõ cửa.
Cố Duyên Tranh gõ lên bàn một chút, màn hình máy tính hiện ra hình ảnh ngoài văn phòng, người gõ cửa là hai vị thủ hạ đắc lực của y, Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng.
Nghe cửa phòng cạch cạch vài tiếng mở ra, Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng mới đẩy cửa tiến vào.
Khâu Tử Tấn, 31, anh tuấn tiêu sái, xử sự khôn khéo, tổng giám đốc tập đoàn Hải Nạp. Hắn vốn dĩ chỉ là con riêng không chút địa vị của Khâu gia, sau khi bị đuổi khỏi Khâu gia, ngẫu nhiên gặp mặt kết bạn cùng Cố Duyên Tranh, được y thưởng thức và bồi dưỡng. Trong giai đoạn sơ khai thành lập tập đoàn, hắn đi theo Cố Duyên Tranh, tập đoàn Hải Nạp có thể có vị trí hôm nay, không thể không kể công của hắn.
Phương Y Đồng, 30, lãnh diễm động lòng người, phó giám đốc tập đoàn Hải Nạp, cũng đi theo Cố Duyên Tranh từ sơ khai tập đoàn, chỉ muộn hơn Khâu Tử Tấn hai năm. Phương Y Đồng xuất thân từ một gia đình bình thường, vốn chỉ là một diễn viên, còn bị người xem là bình hoa, 22 tuổi yêu thầm một đạo diễn, mất trinh xong lại bị vứt bỏ, người yêu xoay người kết hôn với người khác. Phương Y Đồng đau xót muốn nhảy xuống biển tự sát, được Cố Duyên Tranh du ngoạn bờ biển cùng đám bạn ở gần đó cứu, trải qua sinh tử liền tỉnh ngộ, từ đó về sau theo Cố Duyên Tranh, một lòng trung thành và tận tâm. Phương Y Đồng có kinh nghiệm dày dặn, tâm cơ thâm