Vệ Tây Lẫm V: Em muốn làm mặt trời nhỏ của anh, để sưởi ấm cho anh, hoặc để thiêu chết anh.
Vệ Tây Lẫm tỉnh lại trong giai điệu du dương của sóng biển, vành mắt đen vừa mở lập tức bị dọa sợ hết hồn.
"A Cố?"
Cố Duyên Tranh giận dỗi nhìn hắn chằm chằm.
Vệ Tây Lẫm nhớ tới chuyện tối hôm qua thì thấy hơi chột dạ. Ban đầu, hắn chỉ giả vờ ngủ để trêu chọc người đàn ông này chút thôi, ai ngờ sau đó ngủ thật.
"Cả một đêm qua anh không ngủ à?"
Hắn chạm vào vành mắt thâm đen của người đàn ông ấy, rồi nhào vào lòng y, lần lượt hôn lên hai con mắt của y, an ủi y một cách mềm mỏng. Tiếp đó, hắn nói một cách hợp tình hợp lý: "Lần đó, em dâng mình lên tận mép anh, ai bảo anh không ăn."
Cố Duyên Tranh trợn to mắt, "..." Tức là y tự làm tự chịu ấy hả?
Vệ Tây Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảnh phản xạ của mặt biển – nơi ánh mặt trời đáp xuống in trên vách tường, dòng nước gợn sóng, ảnh phản xạ cũng gợn sóng theo, nhìn vừa rực rỡ vừa đầy sức sống. Với tâm trạng cực tốt của mình, hắn nhảy xuống giường, cột chắc áo ngủ rồi đến bên lan can, phóng tầm mắt ra ngoài khơi xa. Sau đó, hắn vươn vai, đi về phía nhà tắm.
"Cục cưng à, em đi tắm trước nhá. Anh đi làm điểm tâm đi, em đói rồi."
Cố Duyên Tranh nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của hắn thì không tức nổi nữa. Y lắc đầu, rồi xuống nhà bếp ở lầu dưới. Bại dưới tay cậu trai ấy không phải là chuyện y đã lường được từ lâu rồi sao?
Bữa sáng gồm bánh su kem nhân trứng và mì sốt nấm, Vệ Tây Lẫm ăn ngon đến nỗi suýt nuốt cả lưỡi vào bụng.
Nhưng Cố Duyên Tranh lại không có khẩu vị gì. "Món" y muốn ăn nhất là Vệ Tây Lẫm, thế nên ánh mắt nóng hừng hực cứ gắn chặt lên người hắn, tựa như muốn nhìn xuyên quần áo hắn vậy. Người yêu của y sắp tốt nghiệp trung học phổ thông rồi, điều này đồng nghĩa với việc hắn đã bước nửa chân vào xã hội. Và rồi vì tính đặc thù của công việc, sau này hắn sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng sẽ hấp dẫn thêm vô số tên khác. Thế nên, không ăn hết hắn vào bụng ngay, y quả thật không thể yên lòng.
Cho dù Vệ Tây Lẫm có bình tĩnh đến mức nào thì vẫn sẽ bị y nhìn đến nỗi mặt phải đỏ tim phải loạn, miệng cũng chẳng còn nếm ra được mùi vị gì nữa. Vậy nên, hắn hôn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, rồi nhấc chân dài, ngồi hẳn lên người y.
Cố Duyên Tranh lập tức ôm eo hắn. Ngửi thấy mùi hương mát mẻ trên người đứa nhỏ này, cổ họng y chợt căng chặt.
"Há miệng." Vệ Tây Lẫm nâng nĩa lên đút cho y, rồi bảo, "Lấp đầy bụng trước rồi nói."
Cố Duyên Tranh đã mừng xém điên, nhưng y vẫn gian nan duy trì thần thái bình tĩnh trên mặt, song động tác há miệng ngoạm ngay cái nĩa trước mặt đã bán đứng suy nghĩ thật sự của y. Y dùng cặp mắt không chớp nhìn đứa nhỏ, như thể sợ hắn sẽ biến mất vậy.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy cơ thể sắp bị ánh mắt nóng rực của y hòa tan rồi. Hắn mềm nhũn dựa vào người y với trái tim đập rộn, thân nhiệt nóng bỏng và huyết dịch sôi trào. Hắn biết, hắn cũng khao khát Cố Duyên Tranh.
Hắn quấn vài sợi mì cho mình ăn, rồi lại đút vài sợi cho Cố Duyên Tranh. Hai người chia sẻ một đĩa mì với nhau, chẳng ai nói câu nào, nhưng vào giờ phút này, họ đều cảm nhận được hai trái tim đang dính chặt lại, và cái vị ngọt ngào quanh quẩn nơi cõi lòng - những cảm giác mãi chẳng tiêu tan.
Nhưng hình như hai người đều còn hơi xấu hổ. Ăn xong một phần, Cố Duyên Tranh không vội làm 'chính sự' luôn, mà thần xui quỷ khiến thế nào lại bưng một phần khác cho Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm ngẩn người, tiếp tục đút cho mình và y. Nhiệt độ cơ thể của hai người mỗi lúc một cao, hòa lẫn vào nhau, khiến không khí xung quanh cũng bốc lửa theo.
Khi Vệ Tây Lẫm ăn hết sợi mì cuối cùng, nhìn sợi mì dần biến mất giữa hai cánh môi đầy đặn đỏ thẫm của hắn, cuối cùng Cố Duyên Tranh không thể nhịn nổi nữa. Y hôn lên môi hắn, cướp lấy sợi mì, tay còn lại không quên đặt lại nĩa và đĩa về lại bàn ăn.
Hai tay Vệ Tây Lẫm nắm lấy vai y, đáp lại một cách mãnh liệt.
"Két ——" Ghế ăn bị Cố Duyên Tranh thô lỗ đẩy ra. Y ôm ngang Vệ Tây Lẫm lên, bước nhanh lên phòng trên lầu...
Vệ Tây Lẫm tỉnh lại từ cơn mơ. Hắn nhớ lại cảm giác suиɠ sướиɠ tràn trề vừa trải qua, rồi đỡ cái eo bủn rủn, ảo não đấm mạnh vào gối. Không phải đã quyết tâm phải ở trên sao? Tại sao sau đó hắn lại tự giác nằm dưới vậy?
"Tỉnh rồi?"
Trong giọng nói khàn khàn là ý cười hòa lẫn với lười biếng và thỏa mãn. Ngay sau đó, một hơi thở mạnh mẽ, mãnh liệt xích lại gần, Vệ Tây Lẫm bị một đôi tay vững chãi bá đạo ôm vào lòng.
Vệ Tây Lẫm quay cái gáy về phía y với nỗi lòng buồn bực.
Cố Duyên Tranh có thể đoán được đại khái lý do khiến hắn ảo não. Thế là y nhếch môi, thầm cười, rồi lật đứa nhỏ lại, đặt một nụ hôn dịu dàng tràn đầy thâm tình và say đắm lên mặt hắn.
"Bảo bối à, cuối cùng em cũng là của tôi rồi. Tôi đã chính thức trở thành người đàn ông của em."
Vệ Tây Lẫm nghe thấy sự kiên định trong giọng nói của y, thì hơi sửng sốt. Chẳng lẽ, trước giờ hắn làm người đàn ông này rất không có cảm giác an toàn?
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nam nhân, "Em yêu anh."
Cảm xúc vui mừng quá đỗi dấy lên nơi đáy mắt Cố Duyên Tranh. Y ôm chặt lấy hắn, tiếng cười hạnh phúc thoát ra khỏi cổ họng, giọng nói nhẹ nhàng như đang nhảy một điệu đặc biệt cất lên, "Tôi biết mà. Lần đó ở cửa hàng tạp hóa, em cứ luôn lén nhìn tôi sau cặp kính râm. Có phải em yêu tôi từ hồi đó rồi không? Tôi cũng yêu em, bảo bối. Lần đầu tiên nhìn thấy em ở đài truyền hình, tôi đã bị em hấp dẫn rồi, thậm chí tôi còn không kiềm chế được mà dõi theo em. Em là của tôi, tôi cũng là của em."
Vệ Tây Lẫm đang muốn cười nhạo về cái độ tự luyến của ông tướng này, bởi lúc ở cửa hàng đó, hắn đã yêu y đâu, thế nhưng chưa kịp nhạo báng thì đã bị câu nói tiếp theo của y hấp dẫn mất rồi, "Lần đầu tiên thấy em ở đài truyền hình?" Hắn bực mình chống nửa người trên lên. Lần đầu tiên hắn gặp Cố Duyên Tranh còn sớm hơn so với hắn tưởng? Nhưng hắn không nhớ nổi đó là lúc nào.
Cố Duyên Tranh cười nhắc nhở, "Đêm chung kết của [Đệ nhất ca sĩ]."
Vệ