Vệ Tây Lẫm V: Lên phòng khách, xuống phòng bếp. [Hình ảnh (Miếng ngó sen thơm ngon, giòn tan)]
Vệ Tây Lẫm đã chuẩn bị hai mặt nạ hóa trang để sử dụng bất cứ lúc nào, nhưng Cố Duyên Tranh lại không thích dùng nó lắm. Y thích nhìn biểu cảm đa dạng của đứa nhỏ, đeo mặt nạ lên cứ có cảm giác cách nhau một tầng.
Thật ra cảm nhận của Vệ Tây Lẫm không khác y là mấy. Hơn nữa, hai người chỉ đi siêu thị thôi mà, cải trang đôi chút, rồi đeo thêm cái kính, vậy là không dễ bị nhận ra rồi. Vô duyên vô cớ, ai sẽ nhìn chằm chằm mình chứ. Ngoài ra, bây giờ đang là mùa hè, người đeo kính râm ở khắp mọi nơi mà.
Vệ Tây Lẫm đẩy xe mua hàng, Cố Duyên Tranh chọn nguyên liệu nấu ăn. Y mua ngó sen tươi và thịt ba chỉ để nhân viên bán hàng xử lý thành thịt vụn, ngoài ra, còn mua thêm ít khoai tây, thịt bò bít tết và mì ý...
"Minh Thành thích ăn thức ăn Trung, Ngô Ưu có khuynh hướng thích món Tây." Cố Duyên Tranh chủ động giải thích với Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm nhíu mày. Xem ra A Cố và Đỗ Minh Thành, Ngô Ưu quả thật là bạn rất thân. Mời họ ăn cơm, y không phiền làm cả đồ Tây lẫn món Trung trong cùng một bữa.
Nhưng hắn hiểu lầm Cố Duyên Tranh rồi. Thật ra Cố Duyên Tranh không thích nấu cơm, chỉ thỉnh thoảng xuống bếp làm gì đó cho mình ăn thôi. Trước kia, khi còn ở với cha mẹ, nhà y có đầu bếp mà. Sau khi hẹn hò với Vệ Tây Lẫm, y mới nấu cơm nhiều hơn. Tay nghề của y tốt là sự thật, nhưng Đỗ Minh Thành với Ngô Ưu chưa ăn được mấy lần. Lần này là vì chính thức giới thiệu người yêu cho hai thằng bạn, nên y mới phí tâm, phí sức làm đôi loại món vậy thôi.
Cố Duyên Tranh nhặt nguyên liệu nấu ăn bỏ vào xe đựng hàng, còn Vệ Tây Lẫm thì thả vào đó khoai tây chiên và sô cô la. Hắn không phải là người thích ăn vặt, chỉ có khoai tây chiên và sô cô la là ngoại lệ.
Cố Duyên Tranh im ắng trả khoai tây chiên và sô cô la về lại chỗ cũ, chỉ để lại một bọc mỗi loại.
Vệ Tây Lẫm bĩu môi không vui.
"Ăn nhiều sô cô la không tốt." Cố Duyên Tranh bóp nhẹ gáy hắn, "Về nhà, tôi làm khoai tây chiên cho em."
Vệ Tây Lẫm ngạc nhiên nói: "Anh còn biết làm khoai tây chiên nữa hả?"
"Vì em, không biết cũng phải thành biết." Cố Duyên Tranh kề sát tai hắn nói một câu, rồi xoay người đi chọn trái cây.
Gò má Vệ Tây Lẫm nóng lên, nhưng hắn vẫn làm như không có gì xảy ra mà đi tới một bên, ngước đầu nhìn kệ hàng. Cái dáng y như đang chuyên tâm chọn lựa, song thật ra còn chẳng chú ý ở trên đó có để những cái gì.
Nhân viên bán hàng không biết xuất hiện tự lúc nào, "Anh đây muốn mua sữa bột sao? Chúng tôi đề xuất anh..."
Sữa bột?
Vệ Tây Lẫm định thần nhìn lại, thế là nhìn thấy 'tầng tầng lớp lớp' sữa bột hiệu Dục Anh xếp ở trên đó. Hắn lúng túng đẩy mắt kính, kéo xe mua hàng bỏ đi như chạy trốn, "Không cần."
Cố Duyên Tranh đứng ở khu trái cây bên cạnh, khoanh tay ôm ngực nhìn hắn không biết đã bao lâu. Nhìn vẻ mặt buồn cười của y mà Vệ Tây Lẫm thầm cắn răng, nghiến lợi.
Hắn đẩy xe đựng hàng, xoay người đi về một hướng khác.
Cố Duyên Tranh không thể làm gì khác hơn là tự xách nguyên liệu nấu ăn và trái cây nặng nhọc đuổi theo.
Vệ Tây Lẫm không nhìn y mà ra vẻ lơ đãng hỏi: "Mua thêm ít cua, một con gà và một quả dứa."
Cố Duyên Tranh nhìn đứa nhỏ bày vẻ giận dỗi, bèn cong môi, "Được, để tôi đi mua."
Lưu Phúc và thím Lưu nghe tiếng động cơ, liền đi ra giúp hai người mang các thứ vào. Lưu Phúc xử lý nguyên liệu nấu ăn, thím Lưu thì rửa trái cây. Còn Từ Lôi lái xe vào gara.
Từ Chấn ở trong phòng thể thao.
Ngô Ưu và Đỗ Minh Thành đến rất sớm. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh mới ngồi nói chuyện trong phòng khách được một lúc, bọn họ đã lần lượt lái xe tới rồi.
Đỗ Minh Thành đưa quà mình mang tới cho Vệ Tây Lẫm, cười nói, "Đã lâu không gặp, Vệ Tây Lẫm. Đây là chút tâm ý nhỏ của tôi." Hắn tỏ ra thân thiết với Vệ Tây Lẫm hơn so với trước kia. Bây giờ, Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm đã xác định quan hệ với nhau, Vệ Tây Lẫm là người Cố Duyên Tranh nhìn trúng, họ là bạn, là anh em của Cố Duyên Tranh, nên chỉ có thể chấp nhận. Còn tương lai, sống với nhau thế nào thì còn phải xem duyên phận.
Ngô Ưu cũng lấy quà mình mang tới ra, còn vỗ bả vai Vệ Tây Lẫm một phát, hào sảng nói, "Nếu cậu đã là người của Duyên Tranh, vậy sau này tôi sẽ che chở cậu."
"Cám ơn." Vệ Tây Lẫm nhận ra thái độ của họ thay đổi, bèn cười nói cảm ơn.
Cố Duyên Tranh ôm eo hắn, nói "Sau này hãy gọi 'Minh Thành' giống tôi đi, còn Ngô Ưu cứ gọi thẳng Ngô Ưu là được."
Nụ cười trên mặt Đỗ Minh Thành sâu sắc hơn một tí. Xem ra Duyên Tranh thật sự rất quan tâm đến Vệ Tây Lẫm. Hắn ta hơn Vệ Tây Lẫm đến bảy tám tuổi, bảo Vệ Tây Lẫm gọi hắn ta một tiếng 'anh' cũng chẳng phải quá đáng gì. Ấy thế mà Duyên Tranh lại bảo hắn gọi thẳng tên, có thể thấy y đã đặt Vệ Tây Lẫm ngang hàng với mình rồi.
"Phải đó, đều là bạn bè cả, gọi tôi là Minh Thành là được."
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Được."
Ngô Ưu hét lên kháng nghị, "Không công bằng. Tây Lẫm gọi họ Đỗ kia thân thiết như thế, còn gọi tôi thì lại gọi thẳng tên. Sao mà đối đãi khác biệt quá vậy?"
Đỗ Minh Thành vỗ một phát thật mạnh lên lưng hắn, "Chấp nhận hiện thực đi, muốn trách thì đi mà trách chú dì nhé. Ai kêu họ đặt cho ông cái tên hai chữ? Chẳng lẽ giờ gọi ông là Tiểu Ưu ơi, Ưu Nhi à à?"
Cách gọi buồn nôn đấy làm Ngô Ưu tỏ ý mình phải đi ói một trận trước..
Hai người ồn ào như vậy làm bầu không khí trong phòng khách tự nhiên hơn nhiều.
Một lát sau, Mập Mạp cũng lái xe đến. Hôm nay công việc của hắn bắt đầu nhiều lên, nên hắn hỏi mượn Vệ Tây Lẫm một ít tiền mua một chiếc xe giá gần hai trăm ngàn. Nhìn tiền đồ sáng lạn của Vệ Tây Lẫm, hắn tin không bao lâu nữa, mình có thể trả lại số tiền này.
Sau khi giới thiệu cho mọi người biết nhau, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Vệ Tây Lẫm cố tình làm vậy là vì muốn cho bạn của Cố Duyên Tranh biết mình không phải chỉ biết ngồi chờ ăn. Hắn làm thịt xào dứa, cua gừng hành và gà xào xả. Hắn không biết làm nhiều món ăn, song