Tin tức Phương Chính lần thứ ba thua trước Thanh Thư truyền ra ngoài, nhưng lại không làm cho tộc nhân bận tâm.
Toàn bộ sự chú ý của họ chỉ đổ dồn lên hai con cổ trùng là cung cổ và mũi tên cổ.
Việc Phương Chính nghiên cứu cổ phương chỉ có cao tầng gia tộc với Thanh Thư biết được.
Người bên ngoài căn bản không được nghe tới.
Hiện tại tin tức này truyền ra, đem tộc nhân vừa kinh ngạc, vừa thán phục một phen.
Trong thời gian ngắn, danh tiếng của Phương Chính đã lan đến hai gia trại còn lại.
Bạch Ngưng Băng của Bạch gia vang danh Thanh Mao sơn ở tốc độ tu hành nhanh chóng, chiến lực kinh người.
Nhưng dưới sự cố ý tuyên truyền của Cổ Nguyệt sơn trại, trong chớp mắt địa vị của Phương Chính được đẩy lên cao hơn.
Ngay sau khi danh tiếng của Phương Chính truyền ra không lâu, phía Bạch gia trại cũng thổi ra chút gió rằng: "Bạch Ngưng Băng muốn so chiêu với Phương Chính".
Tháng bảy, đầu thu.
Phương Chính và Xích Sơn so đấu khí lực, lấy kết quả Phương Chính thắng mà kết thúc.
Tin này vừa ra, phía Hùng gia trại cũng thả ra tiếng gió: "Hùng Lực muốn so khi lực với Phương Chính".
Chỉ trong thời gian chưa đầy nửa tháng, Phương Chính đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn Thanh Mao sơn.
Mà bản thân hắn lúc này, lại đang ở yên trong phòng tu hành.
Phương Chính mở hai mắt, dừng quán trú chân nguyên vào một con cổ trùng đang nằm trong không khiếu.
Con cổ trùng này có bề ngoài giống như một con gấu ngựa, nhưng chỉ lớn cỡ bàn tay.
Đây là tông hùng bản lực cổ, nhị chuyển cổ trùng.
Tác dụng của nó là tăng khí lực vĩnh cửu cho cổ sư, tương tự như bạch thỉ cổ.
Chỉ là bạch thỉ cổ tăng lên một trư lực, còn tông hùng bản lực cổ tăng lên một hùng lực.
Phương Chính đã mua nó từ cửa hàng hệ thống từ một tháng trước, mỗi ngày đều dành thời gian để sử dụng nó.
Nếu không như vậy, hắn căn bản cũng không thắng được Xích Sơn bẩm sinh đã có cự lực.
- Ta cũng không định đi lực đạo, sau khi dùng xong tông hùng bản lực cổ, sau này cũng không định dùng thêm lực đạo cổ trùng khác.
Nếu không phải tu vi hiện tại còn yếu, Phương Chính cũng không dùng tông hùng bản lực cổ.
Hắn cảm thấy với khí lực tự thân cùng với một trư lực đã đủ dùng, nhưng để bảo đảm, cho nên mới dùng thêm tông hùng bản lực cổ.
Phương Chính cũng không ngờ, ngay khi mình có thêm gần một hùng lực, Xích Sơn lại đột ngột ước chiến khí lực với hắn.
Hắn cảm thấy vừa hay thử sức một phen, không ngờ lại hơn Xích Sơn một chút về mặt này.
- Nói tới cũng phải nói, Xích Sơn quả thật là mạnh bẩm sinh.
Hắn không có cổ trùng tăng khí lực vĩnh cửu, chỉ bằng vào khí lực tự thân, rèn luyện cùng một ít cổ trùng phụ trợ, vậy mà khí lực lại lớn đến như vậy.
- Khí lực tự thân của ta sau mười năm rèn luyện cũng không yếu, có thể bằng hai phần ba khí lực của một trư lực.
Công thêm một trư lực, hai phần ba hùng lực lại chỉ hơn hắn chưa tới nửa bước chân.
Thật không dám tưởng tượng việc hắn có trong tay cổ trùng tăng khí lực vĩnh cửu.
— QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến Xích Sơn, Phương Chính không khỏi cảm thán.
Nếu nói Phương Chính không cảm thấy ngưỡng mộ trước khí lực của Xích Sơn thì chính là nói dối.
Nhưng nếu nói ganh tị, hắn lại không có chút nào như vậy cả.
- Còn về so đấu với hai gia trại kia, phía Hùng gia trại trước mắt cứ đẩy cho Phương Nguyên.
Còn về Bạch Ngưng Băng, e gần phải trốn tránh một thời gian, tận lực không đấu với hắn.
Nếu hỏi Phương Chính trên Thanh Mao sơn này hắn sợ giao chiến với ai nhất? Câu trả lời chắc chắn là Bạch Ngưng Băng.
Người này hiện tại chẳng khác nào một tên điên, đến cả ma đầu Phương Nguyên còn phải kiêng kỵ thì nói gì đến một Phương Chính mới chân ướt chân ráo học cách trở thành ma.
- Mà, Bạch Ngưng Băng điên đã khó đối phó.
Đợi đến lúc hắn có lý trí, có con đường riêng, hắn lại càng khó đối phó hơn.
- Phương Nguyên ma, là do cuộc sống năm trăm năm kiếp trước khiến hắn thành ma.
Còn Bạch Ngưng Băng ma, là bẩm sinh đã là chân ma.
Hoặc ít nhất là từ khi hắn bắt đầu tu hành, hắn liền trở thành chân ma.
Đối phó chân ma đã rất khó khăn, đối phó với chân ma có lý tưởng theo đuổi lại càng khó khăn hơn.
Cách tốt nhất để đối phó loại người này, chính là bóp chết ngay từ khi còn trong trứng.
Bạch Ngưng Băng tu hành trước Phương Chính, hiện tại đã phá trứng chui ra, Phương Chính là không có cách nào bóp chết được.
- Nhưng ai nói ta muốn bóp chết hắn đâu? Ta là loại người thích nhìn ma đầu hoành hành a.
Thế giới này thiếu đi chân ma, là chẳng còn đặc sắc.
Phương Chính mỉm cười, đi mở cửa sổ, nhìn ra cánh rừng đang thay màu lá.
Một chút gió thu nhè nhẹ thổi, lá vàng phơ phất tiễn hạ đi.
Ngay tại lúc này, Phương Chính cảm thấy trong lòng mình tràn ngập phấn khởi không nói rõ nên lời.
Mà trong lúc này, tin tức một con ngũ chuyển hoang dại cổ trùng xuất hiện ở vùng phụ cận thôn trang dưới chân núi đang được đưa về sơn trại.
Trong chớp mắt đã làm cả Cổ Nguyệt sơn trại chấn động.
Ba ngày sau.
Bầu không khí trong đại sảnh cực kỳ ngưng trọng.
Nhóm gia lão lặng lẽ ngồi, sắc mặt hoặc là lạnh lùng, hoặc là u ám, hoặc là nặng nề.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác ngồi ở chủ vị cũng khó nén ưu sầu trong mắt:
- Ba ngày trước, phụ cận thôn trang dưới chân núi xuất hiện một con thôn giang thiềm.
Con cóc này hình như là ngược dòng Hoàng Long mà lên, vô ý lưu lạc đến nơi này.
Hiện tại nó chặn ở một nhánh sông, ngủ tại nơi đó.
Nếu như bỏ mặc nó, sơn trại sẽ luôn luôn ở trong khủng hoảng.
Chư vị gia lão ngồi đây, có thượng sách gì có thể đuổi con cóc này chăng?
Các gia lão ông nhìn ta, ta nhìn ông, trong một lúc, không ai nói gì.
— QUẢNG CÁO —
Thôn giang thiềm là cổ trùng ngũ chuyển, sức mạnh to lớn, há mồm phun là nước sông tràn lan.
Nếu xử lý việc này không tốt mà chọc giận nó, e rằng hơn nửa Thanh Mao sơn này đều sẽ chìm ngập trong nước, toàn bộ sơn trại cũng bị phá hủy.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là do người ta biết một không biết mười.
Thực ra tính tình thôn giang thiềm vô cùng ôn hòa, không hề đáng sợ.
Nó trời sinh thích ngủ, thường hay có người thấy thôn giang thiềm dập dềnh theo sóng trong những con sông lớn.
Chúng nó