Phương Nguyên một mình đi trên đường, quay lại phòng thuê của mình.
Hắn ban đầu ở trong tửu quán, vừa uống rượu, vừa hỏi thăm tin tức về rượu đắng, đồng thời nghe ngóng một chút tình hình về thôn giang thiềm.
- Rượu đắng có thể tìm thấy ở gần đây nhất là rượu khổ bối của Bạch gia trại.
Để lấy được, ta phải nghĩ cách đến Bạch gia trại một chuyến, hoặc ít nhất là tìm cơ hội mua từ chỗ họ...!Hử?
Phương Nguyên đang nghĩ, đột nhiên phía trước bị người cản lại.
Hắn nhìn lại, phát hiện người tới là tiểu tổ Thanh Thư.
- Phương Nguyên, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Thanh Thư dẫn đầu lên tiếng.
- Đi thôi, gia tộc đã hạ mệnh lệnh cưỡng chế, tình hình cụ thể thì trên đường lại nói, trước tiên cứ cùng ta đi đến chân núi một chuyến.
Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên, loại mệnh lệnh cưỡng chế này hắn không thể từ chối được.
Hơn nữa, cho dù là đối mặt với thôn giang thiềm thì cũng không quá nguy hiểm, vậy nên hắn bèn gật đầu đáp ứng.
Liền, Phương Nguyên cùng với tiểu tổ Thanh Thư rời khỏi sơn trại, đi xuống dưới chân núi.
Vừa đi, Phương Nguyên cũng vừa được giải thích tình hình.
Nghe đến việc Phương Chính là người đề cử, Phương Nguyên không khỏi hạ mi mắt đánh giá một chút Phương Chính.
- Ta mặc dù dùng qua bạch thỉ cổ, hắc thỉ cổ, lại thêm sức lực tự thân, nhưng cùng lắm chỉ ngang bằng với Xích Sơn.
Phương Chính có thể đánh bại Xích Sơn, khí lực của hắn không thể nào lại thua cho ta.
Phương Nguyên trong lòng sáng suốt, liếc một cái đã nhìn ra đây chắc chắn là do Phương Chính cố ý nhắm vào làm khó hắn.
- Nếu ta đón không sai, Phương Chính là đang cố ý để người ngoài cảm thấy ta có khí lực mạnh hơn hắn, sau này dễ dàng đẩy ta ra cho trận so tài với Hùng Lực của Hùng gia trại.
Chỉ trong thoáng chốc, Phương Nguyên đã nhìn ra ý đồ của Phương Chính.
Việc Hùng Lực muốn so khí lực với Phương Chính đã truyền ra ngoài, Phương Nguyên cũng đã nghe nói đến.
Bằng vào kinh nghiệm của hắn, một chút suy tính cỏn con này đương nhiên không thể qua mắt được Phương Nguyên.
Sáu người rất nhanh đã tiếp cận thôn giang thiềm.
Phương Nguyên đi lên đẩy thử, quả nhiên không ngoài dự đón, hắn không đẩy được thôn giang thiềm.
- Chẳng lẽ vẫn không được!
Sắc mặt Thanh Thư trầm trọng, ba người kia càng lo lắng không thôi.
Phương Chính thấy vậy liền hỏi.
- Ca ca, ngươi có cách gì không?
Phương Nguyên hơi nhìn lại Phương Chính, nói.
- Quả thật có một cách, nhưng cần đến sự giúp đỡ của mọi người.
- Giúp thế nào?
Thanh Thư lập tức hỏi.
Phương Nguyên chầm chậm nói, Dược Hồng tỏ vẻ hơi nghi ngờ:
- Cứ như vậy, chẳng phải là chúng ta đang hợp tác? Cho dù thôn giang thiềm tỉnh lại thì liệu có công nhận ngươi, sau đó cam tâm tình nguyện rời đi không? — QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên lại cười nói:
- Chuyện này các người cứ yên tâm.
Chỉ cần các người cách xa một chút, làm cho nó không cảm ứng được, vậy tất nhiên là được rồi.
Nói cho cùng nó cũng chỉ là cổ trùng, đừng nghĩ nó thông minh đến mức ấy.
- Thôi được, cứ làm theo ý ngươi!
Thanh Thư gật đầu, liền dẫn đầu tiểu tổ đi lên thượng nguồn con sông.
Phương Nguyên đứng yên lặng tại chỗ, phóng mắt lên nhìn trời.
Không khí mùa thu quang đãng, trời trong nắng ấm.
Bầu trời xanh thẳm, trong suốt như thủy tinh.
Gió thổi nhè nhẹ, lướt nhẹ lên ngọn tóc của Phương Nguyên.
Nhìn phía xa xa, thôn trang vùng lân cận đã thưa thớt người ở lại.
Gần bên, thôn giang thiềm như ngọn núi nhỏ đang ngủ say sưa, mắc lại trong lòng sông.
Phương Nguyên đứng trên bờ sông, cùng so với con cổ trùng ngũ chuyển to lớn này, hắn cứ như con khỉ con bên cạnh voi to.
Phương Nguyên mang tâm tình bình thản, không chút lo lắng.
Hắn âm thầm suy nghĩ:
- Ta trước sau dùng bạch thỉ cổ, hắc thỉ cổ rèn luyện thân thể, nâng cao sức lực.
Giờ ta đã có hai trư lực, hơn nữa có sức mạnh của bản thân ta, đủ để vượt qua năm sáu người trưởng thành.
Thế nhưng, muốn đẩy tỉnh con thôn giang thiềm này, e rằng phải có hai ngưu lực.
Chỉ bằng vào sức lực của riêng ta dĩ nhiên là không xong.
Nhưng mà, chỉ cần mượn sức mạnh của sóng...!Đến rồi.
Rào rào rào...
Phương Nguyên nghiêng người nhìn lại, một cơn sóng nhấp nhô đến, nước sông tĩnh lặng xao động.
Con sóng càng ngày càng lớn, không ngừng vỗ vào thôn giang thiềm, tạo ra bọt sóng tận trời.
Phương Nguyên chỉ đứng một lát mà trên người đã ướt sũng.
Hắn cũng không thèm để ý, bắt đầu dốc toàn lực đẩy thôn giang thiềm.
Thôn giang thiềm vẫn ngủ say như chết.
Nó vốn là cổ trùng sống trong sông nước biển khơi, đối với nó mà nói, sóng vỗ là quá bình thường, hoàn toàn không thể đánh thức nó.
Nương theo hướng của những cơn sóng, Phương Nguyên nỗ lực nửa ngày, cuối cùng cũng chầm chậm đẩy thôn giang thiềm ra khỏi vị trí cũ.
Con sông này càng đến hạ du, lòng sông càng mở rộng.
Hơn nữa, có dòng nước ở hai bên, làm cho Phương Nguyên càng đẩy càng dễ dàng.
Ước chừng là khi đẩy ra ba trăm thước, thôn giang thiềm mở đôi mắt buồn ngủ mờ mịt ra.
Một đôi tròng mắt màu xanh thẩm, từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh lại, sau đó nhìn thẳng vào Phương Nguyên ở bên cạnh.
Phương Nguyên không sợ hãi chút nào, đối mặt với nó.
Từ trong con ngươi sâu lặng của nó, Phương Nguyên có thể thấy được bóng phản chiếu của mình.
- Ộp oạc!
Thôn giang thiềm nâng đầu lên, chợt há to miệng phát ra một tiếng kêu kỳ quái.
Tiếng cóc kêu truyền đi, vang vọng khắp Thanh Mao sơn — QUẢNG CÁO —
Trong một lúc, Phương Nguyên cảm thấy lỗ tai mình ong ong lên.
Thôn giang thiềm gục đầu xuống, cái miệng lớn nhắm ngay nước sông giội đến mà hút.
Rào rào rào!
Tốc độ chảy của nước sông lập tức tăng nhanh không chỉ gấp mười lần, tất cả đều tràn vào trong bụng thôn giang thiềm.
Mặt sông lấy tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà cấp tốc rút xuống.
Phương Nguyên đứng ở bên cạnh thôn giang thiềm, thấy rõ vô số tôm cua cá ốc cũng bị thôn giang thiềm hút vào trong bụng theo nước sông.
Nhận ra biến đổi khác thường của nước sông, tiểu tổ Thanh Thư chạy đến, một đám nhìn thấy thôn giang thiềm đang ăn cũng phải tái mặt.
- Ngươi thành công rồi?
Năm người nhìn về phía Phương Nguyên.
- Hẳn là như vậy.
Phương