Bầu trời trong xanh, nằng vàng nhẹ chiếu.
Gió thu khẽ thổi, lá đỏ rời cành.
Phương Chính ngồi trong khách sạn, nhàn hạ ăn điểm tâm, nhắm nuốt một vò rượu gạo thông thường.
Bỗng lúc này, từ ngoài cửa một tiểu tổ năm người đi vào.
Những người này vừa nhìn qua liền biết không phải là người Cổ Nguyệt bộ tộc.
Dẫn dầu là một nam nhân có thân hình vạm vỡ, cơ thịt bì phát, săn chắc hữu lực vô cùng.
Một số cổ sư đang đi qua ngoài đường nhìn thấy, không khỏi dừng bước.
Tiếng nghị luận khe khẽ vang lên.
- Các người xem, đó là người Hùng gia trại, gã đi đầu chính là Hùng Lực!
- Thì ra là hắn! Thân hình quả thật đồ sộ, nhưng so với Xích Sơn học trưởng vẫn không bằng.
- Thân hình không bằng thì sao, mấy ngày trước gã đã đánh bại Xích Sơn học trưởng.
- Hừ, tự đắc cái gì.
Người có khí lực mạnh nhất Cổ Nguyệt bộ tộc đã là Phương Chính rồi.
- Cho nên ta nghe nói, mấy ngày nay Hùng Lực vẫn luôn tìm kiếm Phương Chính, muốn so bì khí lực.
- Các người nhìn xem, kia chẳng phải là Phương Chính sao! Hai người họ cuối cùng cũng gặp mặt rồi!
Lúc này, liền có người phát hiện ra Phương Chính đang ngồi trong khách sạn, mà tiểu tổ Hùng Lực đang đi lại ngay bên cạnh.
- Lần này có trò hay để xem rồi!
- Không biết giữa Phương Chính và Hùng Lực, ai sẽ mạnh hơn?
- Hừ, đương nhiên là Phương Chính rồi!
- Đúng vậy, Phương Chính nhất định sẽ thắng.
Bên ngoài lập tức ồn ào.
Bọn họ cũng không phải là tin tưởng vào thực lực của Phương Chính, chẳng qua chỉ là đang hy vọng vào hắn.
Khiêu chiến giữa hai gia tộc không phải là khiêu chiến cho bản thân, mà còn đại diện cho cả gia tộc.
Chính vì vậy, bọn họ cảm thấy Phương Chính bất buộc phải thắng.
- Ngươi là Phương Chính?
Hùng Lực đứng bên cạnh bàn, nhìn xuống Phương Chính hỏi.
Phương Chính hơi nhìn qua gã, sau đó chuyển mắt, nhàn hạ gót một ly rượu, đáp.
- Chính là ta!
- Ha ha, ngươi trong như cây củi mục, vậy mà lại là người có khí lực mạnh nhất Cổ Nguyệt bộ tộc sao? Thật buồn cười!
Hùng Lâm khinh thường từ trên cao nhìn xuống, chăm chọc nói.
— QUẢNG CÁO —
Tiết trời giữa thu cũng đã có chút se lạnh, Phương Chính sớm đã đổi sang quần áo tay dài quần dài.
Bộ quần áo này cũng có chút dày, che đi thân thể cơ thịt săn chắc của hắn.
Hơn nữa, Phương Chính chỉ mới mười sáu tuổi, cơ thể còn chưa phát dục hoàn toàn.
Lại thêm hắn phần lớn đều ở trong phòng, thiếu tiếp xúc ánh sáng khiến làn da trở nên trắng trẻo nhợt nhạt.
Nhìn qua, quả thật trong hắn hoàn toàn là một thiếu niên ốm yếu không chịu nổi một đòn.
Phương Chính im lặng, đối với lời chăm chọc của Hùng Lâm hoàn toàn không bận tâm.
Hùng Lực đánh giá nhìn Phương Chính một chút, liền nói.
- Phương Chính, ta thách đấu khí lực với ngươi!
- Thật sự thách đầu rồi!
Người bên ngoài liền khẽ kêu lên.
- Phương Chính sẽ đồng ý chứ?
Có người mơ hồ hỏi.
- Đó là đương nhiên.
Người ta đã tìm tới chỗ, không thể không nhận!
Lập tức có người đáp.
Phương Chính lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khóe môi ẩn hiện nụ cười.
Hắn nâng ly rượu lên môi, bình thản nhắm nuốt.
- So đấu khí lực với ngươi sau? Quả là một yêu cầu thú vị!
Hắn nói, hai mắt hơi híp lại, nhìn ly rượu trong tay.
Bộ dạng hoàn toàn lơ đễnh.
- Nhưng tại sau ta phải đấu với ngươi đâu?
- Cái gì?
Tiểu tổ Hùng Lực giật mình, người bên ngoài cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ trong nhất thời không khỏi nghĩ, Phương Chính đây là đang từ chối khiêu chiến.
Phương Chính mỉm cười, liếc mắt nhìn qua Hùng Lực.
- Hùng Lực, ngươi là sứ giả của Hùng gia trại đến Cổ Nguyệt sơn trại chúng ta, thân là chủ nhà, quả thật ta nên chiêu đãi ngươi chu đáo.
Nhưng mà mỗi tiểu tổ có một nhiệm vụ riêng, phụng bồi các ngươi không phải là nhiệm vụ của tiểu tổ ta.
Ta không có lý do đấu với ngươi!
- Lại nói, ta cũng chẳng hứng thú với danh xưng Thanh Mao sơn đại lực sĩ gì đó, vậy mắc mớ gì ta phải đánh với ngươi đâu? Việc vô bổ như vậy, đi làm để làm gì chứ? Còn không bằng ăn no uống đã, quay về tiếp tục tu hành.
- Tiếp đến, Hùng Lực ngươi có tông hùng bản lực cổ tăng lên vĩnh cửu một hùng lực, lại thêm hào hùng cổ tạm thời tăng lên một hùng lực, nghĩa là có đến hai hùng lực.
Trong khi cả ta và Xích Sơn học trưởng chỉ có cự lực có được do bẩm sinh và khổ luyện, trận chiến không công bằng như vậy, ngươi thắng Xích Sơn học trưởng cũng không đáng để tự hào.
Trong mắt ta, ngươi còn chưa xứng để ta tiếp nhận khiêu chiến.
- Ngươi nói cái gì?!
Bốn người theo sau Hùng Lực tức giận hét.
- Ngươi vậy mà dám xem thường tổ trưởng, thật không thể tha thứ.
- Hừ, ngông cuồng tự đại, đến lúc thua đừng có khóc lóc kêu than.
— QUẢNG CÁO —
Hùng Lực lúc này khoát tay, sắc mặt có chút khó coi nhìn Phương Chính.
- Thi đấu trước nay chỉ xem kết quả, không xem quá trình.
Kẻ thắng làm vua.
Ta dựa vào vận khí có được tông hùng bản lực cổ, hào hùng cổ, lý nào lại không dùng? Nếu ngươi cũng có, đương nhiên cũng có thể dùng.
- Đúng là như vậy thật!
Phương Chính mỉm cười, lại gót ly rượu khác, nhàn hạ uống.
- Mặc dù ta không nghĩ mình sẽ thua ngươi, nhưng mà ta cũng muốn nói trước một câu...!Ta hiện tại cũng không còn là người mạnh nhất Cổ Nguyệt bộ tộc nữa, mà là Phương Nguyên, ca ca của ta.
Hắn đã dùng sức một mình mình, đẩy ngũ chuyển cổ trùng thôn giang thiềm đi hơn trăm bước, khiến nó tĩnh lại chạy khỏi Thanh Mao sơn.
Nếu không tin ngươi có thể hỏi thăm xung quanh!
Nghe tới đây, tiểu tổ Hùng Lực lập tức trầm mặc.
Một trong những mục tiêu bọn họ tới đây cũng có việc điều tra sự việc của thôn giang thiềm, cho nên sớm đã nghe nói đến Phương Nguyên một mình xua đuổi thôn giang thiềm, trở thành anh hùng của sơn trại.
- Ta cảm thấy, nếu ngươi muốn khiêu chiến, chẳng phải cứ trực tiếp đi tìm ca ca Phương Nguyên của ta là được rồi sao? Tại sao cứ phải dài dòng, hết tìm Xích Sơn học trưởng lại đến tìm ta? Hay là ngươi cảm thấy, Cổ Nguyệt sơn trại rất dễ bắt nạt?
Lời Phương Chính vừa ra, trong phút chốc những người xung quanh đã nhìn tiểu tổ Hùng Lực bằng ánh mắt thù địch.
Mặc dù Phương Chính có biểu hiện tránh chiến, nhưng so với việc tiểu tổ năm người này có ý bắt nạt Cổ Nguyệt bộ tộc, thì cái sau khiến họ kích động hơn nhiều.
- Chiến hay không thì nói thẳng! Ngươi nói nhiều như vậy là muốn tránh chiến chứ gì?
Hùng Khương nhìn quanh, liền chỉ tay vào Phương Chính hét.
- Ha!
Phương Chính cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Hùng Khương một cái, sau đó quay lại vừa chậm rãi ăn, vừa nói.
- Ai nói với ngươi là ta tránh chiến?
- Không tránh chiến!
- Đúng vậy! Ta đồng ý khiêu chiến.
Nhưng là...!Thứ nhất, phải đợi ta ăn xong đã, ta theo chủ nghĩa tránh lãng phí thức ăn.
Thứ hai, các ngươi dẫn theo cả tiểu tổ, ít nhất cũng phải