Húng Lực sắc mặt tối sầm, ngồi yên để cổ sư trị liệu trong tổ thay hắn trị thương.
Thua cho Phương Chính quả thật là một việc bất ngờ.
Nhưng cái khiến gã khó chịu, lại là câu nói Phương Chính nói với gã trước khi đấu.
Người mạnh nhất không phải là Phương Chính, mà là Phương Nguyên!
- Phương Chính đã có khí lực như vậy, vậy Phương Nguyên kia lại có khí lực đến mức nào?
Vấn đề này đè nặng trong lòng Hùng Lực, khiến gã cảm thấy nặng nề, khó chịu hơn bao giờ hết.
- Phương Chính quả nhiên là đệ nhất thiên tài của bộ tộc chúng ta a!
Lúc này, có tộc nhân Cổ Nguyệt bộ tộc cảm thán.
- Không, Phương Chính là đệ nhất thiên tài của Thanh Mao sơn mới đúng.
Liền có người cường điệu, lý lẽ hùng hồn nói.
- Phương Chính chỉ dùng hai năm đã tu hành đến nhị chuyển đỉnh phong, gần tiếp cận tam chuyển, tin rằng rất nhanh sẽ đuổi kịp Bạch Ngưng Băng, thậm chí còn vượt qua.
Hắn lại có khí lực lớn mạnh, đánh bại Hùng Lực, bây giờ chính là đại lực sĩ của Thanh Mao sơn.
Hơn nữa, các ngươi xem, có cổ sư nào tu hành chưa lâu lại có thể tự mình nghiên luyện ra cổ trùng đâu.
Phương Chính không phải là đệ nhất, còn có thể là ai?
Xung quanh liên vang lên tiếng tán đồng, ồn ào náo nhiệt một phen.
Sắc mặt của tiểu tổ Bạch gia trại lần tiểu tổ Hùng Lực đều có chút khó xem.
Nhưng quả thật những lời bọn họ nói cũng không thể phản bác lại được.
Tuy hiện tại Bạch Ngưng Băng đã là tam chuyển, nhưng tin rằng Phương Chính rất nhanh cũng bước lên cảnh giới này.
Trừ phi hiện tại Bạch Ngưng Băng và Phương Chính xảy ra giao chiến, dùng chiến lực để phân cao thấp, nếu không, tất cả cũng chỉ là mặt mũi của gia tộc, tự mình cường điệu mà thôi.
---
Phương Chính sắc mặt tái nhợt, ngã phịch xuống giường.
Hắn hiện tại ngay cả một ngón tay cũng đã động không muốn nổi.
Xương cốt bên trong truyền đến cảm giác đau nhức từ tận tủy.
- Chẳng trách Phương Nguyên dừng lại ở hai trư lực...!Cảm giác này đúng là quá mức giày vò mà.
Phương Chính biết được giới hạn cơ thể chỉ qua lý thuyết, đợi đến khi chân chính cảm nhận hắn mới biết thế nào là cơn đau dọa người.
- Chỉ năm hô hấp đã như thế này, nếu mà ta dùng cổ trùng tăng khí lực vĩnh cửu thì chắc là xương cốt bên trong bị nhừ ra thành bột quá.
Phương Chính cười khổ, hắn cố chống đỡ cơ thể nằm ngay ngắn lại trên giường, sau đó kéo chăn lên đắp lại, liền lập tức thiếp đi.
Phương Chính cứ thế thiếp đi cho đến buổi sáng ngày hôm sau.
Nếu không phải Thanh Thư cảm thấy không ổn, dẫn Dược Hồng đi lại tìm hắn thì chắc Phương Chính đã ngủ vài ngày.
Ngẩm lại mà nói, đây là điểm tốt của việc có tiểu tổ.
Nếu đổi lại là Phương Nguyên, chắc hiện tại hắn vẫn còn nằm đấy không ai phát hiện.
Đương nhiên, cái gì cũng sẽ có hai mặt của nó.
Tiểu tổ tuy tốt, nhưng đối với người có nhiều bí mật thì là một thứ vô cùng phiền phức.
- Phương Chính, ngươi quả thật làm bừa!
Thanh Thư ngồi bên bàn, nhìn Phương Chính đang ngồi trên giường để Dược Hồng trị liệu mắng.
- Không dùng nguyệt nghê thường thì thôi, bị thương ra như vậy còn không nói gì.
Ngươi có xem ta là tổ trưởng không?
- Thực có lỗi! — QUẢNG CÁO —
Phương Chính hơi cúi mặt, bộ dạng hối lỗi vô cùng.
Thanh Thư nhìn thấy Phương Chính tỏa vẻ hối lỗi, liền thở dài một hơi, gằn giọng.
- Tuyệt đối không được có lần sau!
- Vâng, tổ trưởng.
Phương Chính gật đầu, mỉm cười nói.
- Nhưng mà tổ trưởng, ta thắng rồi, vậy quà của ta đâu?
- Yên tâm, không quỵt của ngươi đâu!
Thanh Thư mỉm cười, đi lại vỗ vai Phương Chính một cái.
- Phương Chính, làm tốt lắm! Gia tộc tự hào vì ngươi.
Phương Chính chỉ cười, không đáp.
- Vết thương đã trị xong, nhưng cần nghỉ ngơi vài ngày!
Dược Hồng lúc này nói, thu hồi cổ trùng trị liệu lại.
Trước khi nàng đứng lên, còn vung tay đánh một cái thật mạnh vào lưng Phương Chính, trừng mắt nói.
- Còn có lần sau thì không phải chỉ nhiêu đây đâu.
Nghe rõ chưa?
- Rõ, Dược Hồng tỷ!
Phương Chính lập tức đáp, sau đó đứng lên.
- Ta tiễn hai người!
Nói rồi, liền cùng cả hai đi xuống lầu trúc.
Phương Chính đứng dưới lầu trúc, nhìn hai người Thanh Thư và Dược Hồng đi xa, nụ cười trên môi liền biến mất.
Sắc mặt của hắn lúc này trầm như nước, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc không rõ ràng.
- Sống hai kiếp, thì ra cảm giác được người ta khen chân thành là như vậy!
Phương Chính tự nói, trong lòng thoáng cười khổ.
Hắn không rõ từ lúc nào, nhưng bản thân hắn luôn có thể đón được tâm ý của người khác qua ánh mắt.
Ánh mắt chân thành của Thanh Thư và Dược Hồng, thật sự làm hắn có cảm giác trái tim của mình bị chạm vào.
- Tình cảm, nhân tính, quả nhiên nói bỏ cũng không dễ dàng bỏ được.
Chẳng trách, Phương Nguyên lại mất ba trăm năm mới buông xuống được tình cảm.
Muốn làm một ma đầu, cũng không dễ dàng gì.
Con người sinh ra, định sẵn trong lòng đã có một chữ tình.
Không ai là không có tình.
Tình bạn, tình yêu, tình thân luôn luôn tồn tại.
Cho dù là một sát nhân máu lạnh cũng chẳng hề vô tình.
Con người không ai buông bỏ được tình cảm cả, chỉ là khi người ta sống đủ lâu, nhìn đủ nhiều, đối với họ tình cũng chẳng là cái gì nữa.
Phương Nguyên chính là loại người như vậy.
Hắn sống năm trăm năm, trải qua rất nhiều nguy nan, đau đớn, nhìn thấy rất nhiều những bi ai, tuyệt vọng, đối với hắn mà nói, tình đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Cho nên ai nói Phương Nguyên máu lạnh vô tình căn bản là sai lầm.
Phương Nguyên là người nhiệt huyết, là người hữu tình, chỉ là toàn bộ nhiệt huyết và tình cảm của hắn đều tập trung ở mục đích vĩnh sinh.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Phương Chính lại không giống với Phương Nguyên.
Cuộc đời của Phương Chính trải qua quá ít, mắt nhìn đời của hắn cũng thật hạn hẹp.
Cứ cho là hắn nhìn ra được lòng người thâm độc, cũng không có nghĩa là hắn buông bỏ được.
Nói một cách chính xác, hắn vẫn tin vào chữ tình.
Phương Chính, vẫn là một kẻ nặng tình.
- Nếu ta ở lại Thanh Mao sơn lâu thêm nữa, nếu ta sống cuộc sống này lâu thêm nữa, chắc có lẽ, ta thật sự muốn làm một tộc trưởng cả đời vì gia tộc.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc...
Phương Chính cảm thán, xoay người đi lên lầu trúc.
Trong ánh mắt của hắn lóe lên sự kiên định, trên gương mặt bao phủ sự quyết đoán.
- Xem ra, kế hoạch phải thay đổi rồi! Muốn đi thông con đường này, liền mạo hiểm một phen, tự tay đem đoạn cảm xúc này chặt đứt vậy.
Nếu trong lòng có tình, thì đem nó chôn chặt.
Nếu trong tim có vướng bận, thì đem vướng bận ném đi.
Nếu bên cạnh có người nếu kéo, cứ đem những kẻ đó vứt bỏ là được.
- Nếu đã lựa chọn làm ma, thì cứ tự tay chặt đứt đường lui là được.
Ma đầu, không cần phải quay đầu! Đoạn cao trào của một năm tới, ta tham gia là chắc rồi!
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thu đi đông về.
Từng cơn gió lạnh buốt thổi xuyên qua những cành cây trụi lá.
Tuyết trắng nhẹ nhàng rơi, trận tuyết đầu tiên trong mùa đông bắt đầu thả mình buông xuống, mang màu trắng tinh khôi tự thân, phủ lên màu lá vàng còn sót lại của cuối thu.
Trúc thanh mâu vẫn như cũ xanh mướt, đâm thẳng lên trời cao.
Chúng vươn mình rấn rổi, nhưng muốn chứng minh với trời đất sự lớn mạnh, kiên cường của bản thân.
Gió đông đột ngột thổi mạnh, tuyết càng rơi càng dày.
Trong tiếng gió tuyết, mơ hồ truyền đến tiếng rầm gừ của dã thú.
Phương Chính dừng bước chân, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh một vòng.
Rất nhanh, một đàn sói già tàn phế xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
- Hai mươi, không, khoảng ba mươi con điện lang.
Phương Chính đánh giá xung quanh, nhỏ giọng nói.
Từ sau khi thắng Hùng Lực, Phương Chính lại thường một mình đi ra khỏi sơn