Nửa đêm.
Trời vẫn như cũ đổ mưa lớn.
Màn mưa trắng xóa, tầm nhìn càng bị thu hẹp lại.
Phía bên cạnh cổng sơn trại lúc này đã tạm thời dựng lên một dãy lều bạc.
Trong lều bạc bố trí sẵn lò lửa cùng khăn bông để giữ ấm.
Những lều bạc ngay cạnh cổng được dùng cho những cổ sư cần khôi phục chân nguyên.
Như vậy, có thể để họ vừa khôi phục xong liền lập tức quay lại chiến trường.
Những lều bạc phía sau được dùng để đưa cổ sư bị thương vào, bên trong còn có cổ sự trị liệu chờ sẵn, có thể ra tay chữa trị người bị thương bất cứ lúc nào.
Phương Chính lúc này đang ngồi trong một cái lều bạc, nhắm mắt hấp thụ nguyên thạch khôi phục chân nguyên.
Bốn người còn lại của tiểu tổ cũng đang ngồi ngay bên cạnh hắn, ở cạnh đó còn có một lò lửa đang cháy.
Trong trại lúc này cũng không phải chỉ có năm người bọn họ, vẫn còn khá nhiều tiểu tổ khác cũng đang ngôi hấp thụ nguyên thạch.
Lúc này, Phương Chính mở mắt.
Hắn đem bàn tay đang nắm của mình thả ra, một lớp bụi trắng liền theo kẽ tay rơi xuống bên chân hắn.
Phương Chính nhìn liếc qua đám bụi mịn, sau đó nhìn đến bốn người xung quanh.
Bốn người họ hiện vẫn đang nhắm mắt hấp thu chân nguyên.
Hắn có lợi thế của tư chất, tốc độ tự khôi phục chân nguyên so với bốn người họ nhanh hơn.
Cho nên quá trình hấp thu nguyên thạch cũng diễn ra nhanh hơn, tiêu hao ít hơn so với họ.
Phương Chính nhìn qua một vòng, liền nhìn lại lò lửa đang cháy.
Ngọn lửa đỏ rực, chiếu lên gương mặt trắng bệch của thiếu niên ít tiếp xúc với ánh nắng của hắn.
Mái tóc đen của hắn ướt sủng, rủ xuống phía sau.
Từ giọt nước rơi xuống, động thành một vũng nước nhỏ.
Hai bên mái trước lúc này bám vào mặt hắn, cùng làn da của hắn phân ra hai màu trắng đen rõ ràng.
Đôi con ngươi đen luôn phẳng lặng của hắn lúc này thoáng hiện một tia cảm xúc.
Cô độc
Tột cùng cô độc.
Bên ngoài liều vẫn truyền đến tiếng mưa rơi, tiếng chém giết, tiếng người gọi nhau, tiếng điện lang kêu gào.
Bên cạnh hắn còn có bốn người, xung quanh lại còn rất nhiều cổ sư khác đang nhắm mắt hồi phục chân nguyên.
Nhưng trong lòng Phương Chính lúc này, lại truyền đến cảm giác cô độc đến mức lạnh lẽo hơn cả cơn mưa ngoài kia.
Sự cô độc này, không phải bởi vì Phương Chính là một người xuyên việt, cũng không phải vì hắn có bí mật không thể nói ra.
Mà là vì, bản thân con người sinh ra đã cô độc.
Nếu phải ví dụ, thì mỗi người cũng giống như một chiếc lá cây trong rừng.
Những chiếc lá này được nối chung với nhau, tựa sát vào nhau qua những cái cuống có tên là "lợi ích", "tình thân", "tình bạn", "tình yêu", "thù hận",...!Trong cánh rừng được gọi là "xã hội".
Khi một chiếc lá sinh ra, nó chỉ là một chồi non cô độc được "xã hội" chào đón.
Thời gian trôi qua, nó cùng những chiếc lá khác va chạm, nương tựa vào nhau.
Nhưng chung quy lại, trên đoạn đường đi đến bước hủy diệt, nó vẫn chỉ có một mình, vẫn như cũ cô độc.
Dù cho bên cạnh chiếc là có vô vàng những chiếc lá khác đi nữa, nhưng sẽ chẳng có một chiếc là nào cam nguyện bám lấy nó mà cùng rơi rụng xuống.
— QUẢNG CÁO —
Giống như con người, khi những "cái cuống là" vẫn còn, họ thường dành cho nhau những lời hoa mỹ.
Đợi đến khi đi đến cái chết, ai cam nguyện chết cùng người khác?
Người thân? Bạn bè? Người yêu?
Không một ai cả!
Đây chính là con người, cũng chính là xã hội.
Cho nên, mỗi người đều có một quả tim mang tên cô độc.
Giống như trong Nhân Tổ truyện.
Truyền rằng, Nhân Tổ có được Thái Độ cổ, Thái Độ cổ giống như là một chiếc mặt nạ, Nhân Tổ không có trái tim, không cách nào mang lên.
Bởi lẽ trước đó, Nhân Tổ đã giao trái tim cho Hi Vọng cổ, để từ đó về sau hắn sẽ không còn sợ khốn cảnh nữa.
Thế nhưng Nhân Tổ muốn sử dụng Thái Độ cổ, thì lại phải có một trái tim.
Nhân Tổ cảm thấy thật khó khăn, cho nên hắn hỏi Thái Độ cổ.
Hắn nói:
- Cổ à, thái độ đôi khi có thể nó rõ tất cả.
Vấn đề hôm nay ta gặp phải ngươi cũng đã biết, cho nên ta muốn hỏi ý ngươi.
Thái Độ cổ bèn nói:
- Kỳ thực đây cũng không khó gì.
Nhân Tổ à, bây giờ ngươi thiếu khuyết một trái tim, chỉ cần đi tìm một trái tim mới là được.
Nhân Tổ rất nghi ngờ, lại hỏi một lần nữa:
- Ta phải làm sao mới tìm được một trái tim mới đây?
Thái Độ cổ than thở:
- Trái tim, không ở đâu có, lại là không đâu không có.
Tìm tim, vừa khó vừa dễ.
Với tình huống của ngươi, hiện tại có thể lấy được một trái tim.
Nhân Tổ mừng rỡ:
- Mau nói cho ta biết làm sao để lấy được?
Thái Độ cổ lại cảnh cáo hắn:
- Tim này tên là cô độc.
Con người à, ngươi khẳng định ngươi phải lấy được nó sao? Sau khi ngươi lấy được nó, ngươi sẽ cảm nhận được đau khổ vô biên, cô quạnh, thậm chí là sợ hãi!
Nhân Tổ không để trong lòng cảnh cáo của Thái Độ cổ, hắn tiếp tục hỏi dồn.
— QUẢNG CÁO —
Thái Độ cổ không tiện làm trái mệnh lệnh của Nhân Tổ nên bèn đáp:
- Ngươi chỉ cần ngửa mặt trông lên bầu trời trong đêm có sao, đừng nói bất cứ lời nào.
Đến lúc hừng đông, ngươi có thể lấy được trái tim của cô độc.
Buổi tối hôm đó chính là một ngày sao giăng đầy trời.
Nhân Tổ y theo lời Thái Độ cổ, một thân một mình ngồi trên đỉnh núi, ngửa mặt trông lên bầu trời đêm.
Trước đó hắn sống gian khổ, thường xuyên bôn ba vật lộn để sinh tồn, hoàn toàn không có thời gian ngửa mặt trông lên trời sao đẹp đẽ mà lại huyền bí như thế này.
Hôm nay hắn nhìn lên bầu trời, tâm tình nổi trôi, không khỏi nghĩ đến mình, nghĩ đến cuộc sống hèn mọn này, sự nhỏ yếu của mình, ăn bữa hôm lo bữa mai, ngây ngây dại dại sống qua ngày.
- Than ôi, mặc dù ta có Hi Vọng cổ, Sức Mạnh cổ, Quy Củ cổ, Thái Độ cổ, thế nhưng muốn sinh tồn trong giới tự nhiên này vẫn là vô cùng gian khó.
Cho dù là ngày mai chết đi cũng không gì bất ngờ.
Nếu như ta chết, thế giới này có nhớ đến ta? Sẽ có người vì ta tồn tại mà vui sướng, vì ta rời đi mà bi thương chăng?
Nghĩ đến đây, Nhân Tổ lắc đầu.
Trên thế giới này, chỉ có một nhân loại là hắn, nào có người khác đâu?
Cho dù là có cổ trùng bầu bạn nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cảm giác khắc cốt ghi tâm.
Cô độc.
Trái tim của cô độc!
Giờ khắc này, sau khi Nhân Tổ cảm nhận được cô độc, trong thân