Ở một sườn núi, một tiểu tổ đông người đang đi nhanh, dẫn đầu là một cô gái có gương mặt ngựa.
Gương mặt của nàng lúc này tuy nghiêm túc, nhưng lại không giấu được sự quan tâm khi nhìn vào cậu thiếu niên bên cạnh.
Người này có dáng người cao to so với độ tuổi, hắn cũng có một gương mặt ngựa.
Ánh mắt sáng ngời chứa sự kiên định.
Hai người này chính là Mạc Nhan và Mạc Bắc.
Hiển nhiên đây là tiểu tổ của Cổ Nguyệt Mạc Nhan.
- Tổ trưởng, khi nào thì chúng ta mới đi săn cuồng điện làng?
Mạc Bắc hỏi.
Mặc dù Mạc Nhan là tỷ tỷ của hắn, nhưng khi đi ra ngoài hắn vẫn gọi nàng là tổ trưởng.
- Muốn săn cuồng điện lang cần ít nhất ba tiểu tổ phối hợp ăn ý, nếu không thì ngược lại tự đưa mình vào nguy hiểm.
Mạc Nhan đáp, nhìn Mạc Bắc đang hiện vẻ thất vọng mỉm cười nói tiếp.
- Nhưng tình hình lang triều năm này có vẻ nghiêm trọng.
Ta dự định qua vài ngày nữa đi tìm hai tên kia, tin rằng hai người bọn họ cũng có ý định hợp tác với chúng ta đi săn giết cuồng điện lang.
Hơn nữa, tiểu tổ chúng ta và họ cũng đã hợp tác quá không phải một hai lần.
Mạc Bắc nghe nói vậy vẻ mặt liền hiện vẻ chờ đợi.
Đây không phải là chỉ đơn thuần chờ đợi được đi giết ngàn thú vương cuồng điện lang, mà còn chờ đợi vào lần hợp tác này.
Hắn biết hai tên kia trong lời của Mạc Nhan chính là chỉ hai người Thanh Thư và Xích Sơn.
Trong Cổ Nguyệt sơn trại, ba tiểu tổ này chính là ba tiểu tổ dẫn đầu.
Đương nhiên nếu nói hợp tác thì phải chọn người có chiến lực ngang với mình.
- Đây chính là cơ hội để ta so tài với hai người Phương Chính, Xích Thành.
Mạc Bắc trong lòng đầy chờ mong.
Hai người Phương Chính, Xích Thành là đối thủ trong đời đối với hắn.
Mà hai người này đang là thành viên của hai tiểu tổ Thanh Thư, Xích Sơn.
Lần hợp tác này chính là thời điểm hoàn hảo nhất để ba người so tài.
- Vậy tổ trưởng định khi nào đi tìm họ?
Hắn chờ mong hỏi.
Mạc Nhan cười trừ, đáp.
- Đệ có biết vì sao đến hiện tại còn chưa hợp tác không?
- Vì sao?
- Chính là vì không ai muốn lên tiếng trước.
Mạc Bắc giật mình, rất nhanh cũng hiểu ra.
Ba tiểu tổ này đều là những người đi đầu, đại biểu cho ba thế lực chính trị trong gia tộc.
Nếu như chủ động đi tìm hai bên còn lại yêu cầu hợp tác, vậy thì chẳng khác nào nói thế lực nhà mình suy yếu, đang cần đến sự giúp đỡ của hai bên kia đâu.
- Vậy thì làm thế nào để hợp tác?
- Ha ha, đến khi đó đệ sẽ biết.
Mạc Nhan cười tinh nghịch đáp, bỗng sắc mặt của nàng trở nên có chút khó xem.
- Tổ trưởng, làm sao?
Các thành viên còn lại nhìn nhau nghi hoặc.
Chẳng lẽ nói đang có một bầy điện lang khổng lồ tiếp cận bọn họ?
Dù sau Mạc Nhan chủ về trinh sát, phạm vì trinh sát của nàng rất rộng, là trinh sát giỏi nhất của Sơn trại.
So với người khác, nàng đương nhiên có thể phát hiện sự việc nhanh hơn.
— QUẢNG CÁO —
- Phía vách núi bên kia có đánh nhau.
Nhưng xung quanh đó lại không có dấu hiệu của điện lang.
- Không lẽ có cổ sư đang đánh nhau?
- Không thể nào.
Chẳng phải quy định không cho phép cổ sư tự ý đánh nhau sau?
- Cổ sư khác thì không, nhưng Bạch Ngưng Băng tên đó thì không như vậy.
Nói đến Bạch Ngưng Băng, sắc mặt của các thành viên liền trở nên khó coi.
Một phần là vì Bạch Ngưng Băng chiến lực kinh người, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng có thất bại quá.
Một phần lại vì tính cách ngông cuồng của hắn ta, hoàn toàn không xem quy định là cái gì cả.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là Bạch Ngưng Băng khiêu chiến cường giả của các gia trại ở khắp nơi, trước sau lại chưa từng khiêu chiến Mạc Nhan qua.
Đây chẳng khác nào nói hắn xem thường nàng?
- Mặc kệ thế nào, chúng ta đến đó xem tình hình.
Lỡ đâu tộc nhân của chúng ta đang cần giúp đỡ.
Vừa nói, nàng vừa thay đổi phương hướng, dẫn đầu tiếp cận.
Đồng thời lúc này, hai tiểu tổ ở hai hướng khác cũng đang dần tiếp cận lại đây, một là của Bạch gia, một còn lại là của Hùng gia.
Dù sau trong tình hình hiện tại có không ít tiểu tổ tranh thủ trước khi lang triều đi đến cao trào ra ngoài săn điện lang lấy điểm chiến công.
Mà âm thanh tác chiến bên này càng lúc càng lớn, không khỏi thu hút bọn họ đến xem tình hình.
Tiểu tổ Mạc Nhan tiếp cận đầu tiên.
Thu vào tầm mắt của họ đầu tiên là hình ảnh Phương Nguyên đang đứng khoanh tay bàn quan.
Tiếp theo đó chính là Bạch Ngưng Băng và Cổ Nguyệt Thanh Thư đang đánh nhau hừng hực khí thế.
Thấy như vậy, tốc độ của tiểu tổ Mạc Nhan thoáng thả chậm.
Bạch Ngưng Băng trước đó đã từng nói qua sẽ khiêu chiến Thanh Thư, trong mắt họ việc này cũng liền trở nên bình thường.
- Thật lợi hại!
Những người khác nhìn xem trận chiến không khỏi cảm thán.
- Đó là Bạch Ngưng Băng sau?
Mạc Bắc nhỏ giọng.
Hắn sớm đã nghe nói đến Bạch Ngưng Băng, nhưng mãi đến hôm nay mới có thể nhìn thấy người.
Nhưng hình ảnh của Bạch Ngưng Băng còn chưa đọng lại bao lâu, sắc mặt của hắn liền thoáng xanh.
Phía bên kia, đối diện với Phương Nguyên, Mạc Bắc nhìn thấy Phương Chính cả người toàn máu đang đứng.
Bên cạnh hắn là Dược Hồng đang ngồi cẩn thận chỉnh lại thi thể của hai người kia.
Những người còn lại cũng đã phát hiện ra, sắc mặt ai nấy đều trở nên rất khó xem.
- Chẳng lẽ nói, Bạch Ngưng Băng giết chết hai người đó?
- Đây chẳng phải là...
- Nhanh quay về báo lại gia tộc!
Mạc Nhan sắc mặt tối sầm, nàng quay lại cử một nhóm năm thành viên trong tiểu tổ chạy về thông báo.
Tình hình hiện tại đi một mình nếu gặp phải điện lang thì rất nguy hiểm, nàng không muốn bất cứ thành viên nào trong tiểu tổ của mình gặp nạn.
Năm thành viên nhận lệnh vừa chạy đi, hai tiểu tổ của hai nhà kia cũng vừa tới.
Tiểu tổ bên phía Bạch gia trại vừa nhìn thấy sắc mặt liền trở nên xanh mét, vội vàng quay về báo tin.
Bên phía Hùng gia trại lại khá nhàn hạ, dù gì việc này cũng không liên quan đến Hùng gia họ.
- Phương Nguyên, ngươi sau chỉ đứng nhìn mà không giúp? — QUẢNG CÁO —
Mạc Bắc đi đến gần, đầu tiên lớn tiếng hỏi Phương Nguyên vẫn đứng yên xem.
Phương Nguyên quay lại nhìn hắn một cái liền tiếp tục quan sát, lười đáp lời hắn.
Mạc Bắc nghiến răng, định lên tiếng nói nữa, nhưng Mạc Nhan bên cạnh đã ngăn hắn lại.
- Không phải người trong tiểu tổ thì không nên tùy tiện ra tay.
Như vậy không những không giúp được gì, ngược lại còn phá rối đội hình tác chiến.
Càng làm hỏng việc mà thôi.
Mạc Bắc nghe xong không khỏi ngậm miệng, hắn quả thật không rõ ràng vấn đề này.
Dù gì thì trước đây hắn cũng chưa từng chiến đấu ngoài tiểu tổ bao giờ.
- Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Ở đây lượt trận.
Tình hình này e là chúng ta khó can thiệp.
Mạc Nhan nói, liếc nhìn qua người của hai gia trại kia, nhất là Hùng gia trại.
Ai biết được những người này có ném đá giấu tay, mượn cơ hội này giết người giá họa không.
Người bên ngoài sắc mặt khó coi, Phương Chính lúc này sắc mặt cũng khó coi không kém.
Mặc kệ là việc lão già đi theo phía sau bảo vệ hắn không ra mặt, hay sự