Bầu trời đêm tối đen như mực, trên nền trời tối tăm không có lấy một vì sao.
Thanh Mao Sơn chìm trong bóng tối âm u.
Tiếng gió đêm lùa quá tán rừng xào xạc, mang theo tiếng điện lang gọi bầy đi vào Cổ Nguyệt sơn trại.
Bên ngoài sơn trại lúc này đã dựng lên một lớp rào, trong bóng tối cũng không nhìn rõ nó làm bằng gì.
Bên cạnh hàng rào là những đài quan sát cách nhau một khoảng tương đối.
Mỗi đài lại trang bị hai ngọn đuốc và có một vị cổ sư đứng canh.
Thời tiết chuyển hạ, điện lang ngày càng nhiều, sơn trại đương nhiên cũng tăng cường canh phòng.
Không chỉ riêng Cổ Nguyệt bộ tộc, hai gia trại còn lại cũng xây hàng rào giống như vậy.
Bên trong sơn trại lúc này yên ắng, hiện tại cũng đã qua nửa đêm, nhà nhà đều tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng thuê tối đen, Phương Chính nằm nửa người trên ở trên giường, hai chân đạp xuống sàn trúc.
Trong bóng tối, đôi mắt của hắn như rực sáng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, Phương Chính đột nhiên ngồi bật dậy, khẽ nói.
- Dù thế nào đi nữa thì giờ ta và ngươi cũng chẳng thay đổi được sự thật là hai chúng ta đang chia sẻ cùng một cơ thể.
Thay gì ở đây nói cái gì trong sạch với bẩn thỉu thì chúng ta bàn xem nên giải quyết vấn đề này thế nào đi.
- Cơ thể là của ta, ta đương nhiên phải lấy lại rồi.
Y đáp, trong giọng nói mang theo chút ngang ngược.
Hắn liền chậc lưỡi, nói.
- Ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành.
Ngươi tuy là chủ nhưng ta mới là người chăm sóc thân thể này trong khoảng thời gian dài.
Tính ra, nó nên là của ta chứ không phải của tên vô trách nhiệm như ngươi.
Nghe vậy, y lập tức hừ lạnh, nói.
- Vô trách nhiệm? Hừ.
Nếu không nhờ có ta, ngươi cảm thấy mình có thể hợp luyện thành nguyệt mang cổ, tứ vị tửu trùng, còn luyện chế thành công đôi cổ trùng đó sau? Ngươi cho rằng nhất tâm đa dụng có thể dễ dàng làm được chỉ bằng việc tay trái vẽ tròn tay phải vẽ vuông? Hay ngươi cho rằng cái đó là do bản năng tự nhiên? Cảm thấy bản thân là thiên tài học một biết mười? Bớt ảo tưởng lại đi!
Y tạm dừng một hơi, lại nói tiếp.
- Ta thừa nhận là ngươi quả thật là một thiên tài.
Chính ta cũng không ngờ là ngươi lại làm được nhất tâm tam dụng, bất quá thì đây cũng là giới hạn hiện tại của ngươi.
Nếu thời gian qua không phải có ta ở phía sau hỗ trợ thì ngươi căn bản làm không xong đến nhất tâm tứ dụng, ngũ dụng.
Hắn im lặng không đáp.
Kỳ thực vấn đề này đã từng làm hắn suy nghĩ qua.
— QUẢNG CÁO —
Bản thân hắn biết rõ mình làm đến nhất tâm tam dụng đã là cực hạn.
Nhưng thời gian qua hắn biết bản thân không dừng lại ở đó.
Điển hình chính là hợp luyện nguyệt mang cổ.
Nguyệt mang cổ là hợp luyện từ ba con cổ là nguyệt quang cổ và hai con tiểu quang cổ.
Trong quá trình phải phân tâm duy trì cả ba con cổ trùng này hợp lại với nhau, đây là nhất tâm tam dụng.
Nhưng hợp luyện thì không dừng lại ở đó, hắn còn phải phân tâm đi xem xét thời điểm thích hợp, đi ném nguyên thạch vào vùng sáng hợp luyện.
Sự thật chứng minh là hắn làm không được, thất bại trong việc hợp luyện này đã chiếm mười đầu ngón tay của hắn.
Nhưng lúc thành công thì diễn ra rất trơn tru, không có lấy một tia hồi hợp nào.
Đối với việc đó hắn cũng đã cảm thấy không ổn, đó cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu suy xét về sự hiện diện của y.
Mãi cho đến hôm nay, hắn xem như đã có được câu trả lời.
Nhưng cứ cho là đúng như lời y nói, hắn cho dù thừa nhận nhưng chắc chắn không nhượng bộ.
Cơ thể này hắn chắc chắn sẽ trả cho y, nhưng mà tuyệt đối không phải là bây giờ, càng không nhượng bộ lùi ra sau để y làm chủ.
Hắn nghĩ nghĩ, liền mỉm cười đáp.
- Nha, vậy thì thật cảm ơn ngươi rồi.
Nhưng mà những việc đó là chỉ cho mình ta sau? Không, đó là cho chúng ta, vì sự lớn mạnh của cơ thể.
- Hơn nữa, nếu không có ta ngươi cảm thấy mình đi được đến như hiện tại sau? Theo nguyên tác thì ngươi bây giờ cao nhất chỉ đến nhị chuyển cao giai, trong khi hiện tại chúng ta đã là nhị chuyển đỉnh phong, ta thậm chí còn chuẩn bị đột phá tam chuyển đây.
- Không có ta, cơ thể này mạnh mẽ được như hiện tại sao? Cổ trùng phong phú như vậy sao? Thậm chí còn tự tạo hai con cổ, luyện chế thành công hai con cổ.
Khoảng thời gian qua nếu không có bốn con cổ này, ngươi cảm thấy bản thân có thể nhẹ nhàng đi tới hiện tại?
- Không có ta, ngươi bây giờ vẫn còn bị Phương Nguyên giẫm đạp, là một tiểu tử chỉ biết bám theo tổ trưởng Thanh Thư, chưa thể trưởng thành.
Tất cả những gì hiện tại ngươi có đều không phải nhớ ta mang lại sao? Ngay cả chân nguyên của ngươi hiện tại cũng nhờ ta mà có.
Lần này đến y phải im lặng.
Tất cả những gì hắn nói y đều không thể phản bác lại.
Cứ cho là những thứ đó nhờ hệ thống mà ra, nhưng y không thể không thừa nhận hệ thống chỉ là thứ hỗ trợ, chân chính đạt được chúng là nỗ lực của hắn.
Thân thể mạnh mẽ là do hắn luyện tập, hệ thống cho cổ trùng thì hắn cũng phải tu hành.
Cảnh giới cũng là hắn kiên trị ôn dưỡng không khiếu.
Cổ trùng hắn cũng tự tay luyện chế.
Cổ phương là do hắn tự tìm ra ý tưởng, nếu không có ý tưởng định hình cụ thể, chức năng suy luận của hệ thống chính là đồ bỏ.
Tất cả những thứ này đều là hắn một mình gánh vác, y căn bản chỉ hỗ trợ việc dùng nguyên thạch và xem xét thời điểm trong quá trình luyện chế.
Mà thứ y cảm thấy cần hắn hơn hết, cũng chính là hệ thống Thiên Ngoại Chi Ma.
Tuy cả hai cùng cơ thể, nhưng chỉ có hắn mới có thể ra lệnh cho hệ thống.
Nói chính xác thì y chỉ có thể thấy và nghe được nó, còn lại cái gì cũng không thể làm.
Hệ thống là liên kết với linh hồn chứ không phải thể xác, không có hắn ở thì y cũng sẽ không có nó.
Nói đi nói lại, tổng kết một câu là y cần hắn còn hắn chỉ cần cơ thể chứ không cần y.
Nhưng bảo y quay về tình trạng như những năm qua thì tuyệt đối không thể.
Hắn có tham vọng, y cũng có tham vọng.
Nếu tham vọng của cả hai tương tự nhau, y quả thật có thể nhường.
Gì thì gì chứ ngồi mát ăn bát vàng ai mà chê.
Nhưng là tham vọng của cả hai lại khác xa nhau, thậm chí còn tồn tại một số thứ đối lập.
Cho nên căn bản là không thể nhường.
— QUẢNG CÁO —
- Vậy thì nên phản bác thế nào đây?
Y thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình thật đuối lý.
Nói thật lòng thì y thật sự thiếu trách nhiệm với cơ thể, cho nên hiện tại căn bản là nghĩ không ra cái gì cả.
Nhưng ngay lúc này, hệ thống đột ngột xuất hiện cứu y một bàn thua trông thấy.
Hệ thống hiện ra, vẫn như cũ im lặng, toàn bộ những gì nó muốn nói đều được thể hiện qua chữ viết.
Phương Chính liếc nhìn màn ảnh, thấy trên đó một dòng lại một dòng chữ xuất hiện.
Giải pháp: Cả hai có thể cùng chung sống, cùng sử dụng cơ thể, chỉ cần thay phiên nhau điều khiển cơ thể là được.
Trong thời gian người này điều khiển thân thể, người còn lại có thể vào không gian đó hệ thống tạo ra, tạm gọi là không gian linh mệnh, thông qua đó có thể giao tiếp, đồng thời quan sát