Trong một căn phòng đóng chặt cửa.
Phương Chính ngồi xếp bằng trên giường, hơi thở ổn định, tâm trí chìm vào trong không khiếu.
Không khiếu hình cầu, bên ngoài bao bọc một lớp thủy tinh sáng bóng, gọi là tinh màn.
Nguyên hải bên trong tràn đầy, ánh lên màu đỏ sậm, đây là xích thiết chân nguyên của nhị chuyển.
Bao quanh không khiếu trước này luôn có một lớp bao bọc hình cầu.
Sơ giai là quang màn, trung giai là thủy màn, cao giai là thạch màn, đỉnh phong gọi là tinh màn.
Ở các đại cảnh giới khác nhau tên gọi cũng không khác nhau, điểm khác biệt là cảnh giới càng cao, ánh sáng nó tỏa ra càng thêm rực rỡ, cũng càng thêm dày.
Chân nguyên ở các đại cảnh giới khác nhau có tên gọi khác nhau.
Nhị chuyển chân nguyên được gọi là xích thiết chân nguyên.
Mặc dù cùng là xích thiết chân nguyên, nhưng mỗi tiểu cảnh giới khác nhau, màu sắc chúng tỏa ra cũng khác nhau.
Sơ giai có màu đỏ nhạt, trung giai màu đỏ tươi, cao giai màu đỏ thẫm, đến đỉnh phong là màu đỏ sậm.
Không khiếu hiện tại của Phương Chính hiểu nhiên là tinh màn và chân nguyên đỏ sậm của nhị chuyển đỉnh phong.
Trong không khiếu của hắn lúc này có đến mười mấy còn cổ trùng.
Nhưng nếu xét kỷ thì chỉ có sáu loại.
Đầu tiên cũng nhiều nhất là mũi tên cổ.
Trong không khiếu của hắn có mười ba con mũi tên cổ, chúng có hình dạng một mũi tên có màu xanh lục.
Cả mười ba con đều nằm im dưới đáy không khiếu, làm thành một mảnh màu lục nổi bật trong màu đỏ của chân nguyên.
Nằm lẫn trong số mũi tên cổ này là cung cổ.
Nó có hình dạng một cây cung, màu lục so với mũi tên cổ có phần sậm hơn một chút.
Bên cạnh cung cổ là một khối đá trong như cá chép hóa thạch, mờ mờ nhám nhám.
Đây là nhị chuyển ẩn lân cổ, do ẩn thạch cổ và ngư lân cổ hợp luyện thành.
Cạnh đó còn một con cổ khác hình dạng trăng non, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu lam, thân thể như mảnh ngọc thạch, xung quanh nó có một lớp sương vụ màu lam luôn luôn tụ lại bên cạnh nó.
Đây là nguyệt nghê thường, cổ trùng biểu tượng hiện tại của Phương Chính.
Còn lại là một con tứ vị tửu trùng, thân hình như con sâu mập có bốn màu thay phiên nhau xuất hiện trên cơ thể.
Tứ vị tửu trùng lúc này đang đùa nghịch trên mặt biển chân nguyên.
Ngoài sáu loại này ra, Phương Chính còn lại bốn con cổ trùng khác.
Nguyệt mang cổ sống nhờ trên lòng bàn tay phải.
Cửu diệp sinh cơ thảo sống trên mu bàn tay trái.
Phía sau tai phải là nhất chuyển dự trữ cổ trúc lung thảo.
Cùng với một con nhị chuyển đi động cổ tam bộ phương thảo ký thác ở gót chân.
- Trừ đi mũi tên cổ là dạng tiêu hao nên nhẹ việc nuôi nấng ra, còn lại chín con cổ cần phải nuôi dưỡng.
Nếu không phải thức ăn của chúng cũng dễ tìm thì ta thật là muốn nuôi không nổi.
Này còn chưa tính tới thất chuyển xuân thu thiền.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính trong lòng cảm thấy hơi may mắn.
Ngoài tứ vị tửu trùng, nguyệt nghê thường, nguyệt mang cổ cần mua thức ăn ra.
Còn lại Phương Chính tự tiện nhặt cành cây viên đá cũng đủ.
Ẩn lân cổ xem đá là thức ăn, trúc lưng thảo ăn lá trúc, tam bộ phương thảo ăn cỏ, cửu diệp sinh cơ thảo là ánh sáng và nước, cung cổ lại ăn cành cây.
Chỉ cần hắn không rơi vào sa mạc thì không phải sợ bọn chúng chết đói.
Thất chuyển xuân thu thiền lại càng không phải lo việc tìm thức ăn.
- Nhưng xuân thu thiền lại là con cổ đáng lo nhất lúc này.
Phương Chính khẽ động ý niệm, xuân thu thiền vốn đang ẩn mình trong không khiếu tịnh dưỡng lập tức hiện ra thân hình.
Lập tức, tứ vị tửu trùng chui vào nguyên hải, cùng với những con cổ còn lại tựa sát vào nhau nằm im dưới đáy.
Những con cổ sống nhờ trên thân thể cũng tận lực khép mình lại, không dám có nửa điểm hó hé.
Mặt biển chân nguyên vốn gợn sóng lăng tăng cũng trở nên nhẵn bóng như mặt gương.
Xuân thu thiền tĩnh lập giữa không trung trên mặt nguyên hải, khí tức bảo phủ khắp toàn bộ không khiếu.
Tình trạng xuân thu thiền hiện tại đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Hai chiếc cánh đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại trong chúng như chiếc lá non có màu xanh nhạt.
Nhưng thân thể như thân cây của nó vẫn còn tiều tụy như trước.
Phương Chính kiểm tra nó xong, liền lập tức cho nó ẩn đi thân mình trở về nghỉ ngơi.
Phương Chính rất ít khi kiểm tra nó, không phải bởi vì bỏ mặt, mà thật sự thì hắn không dám gọi nó ra nhiều.
Lục chuyển là tiên, không khiếu của hắn cho dù là ngũ chuyển cũng không gánh nổi một con lục chuyển cổ trùng khỏe mạnh.
Nhưng hắn bây giờ còn là nhị chuyển, xuân thu thiền tuy đang ốm yếu nhưng lại cao tới thất chuyển, áp lực hắn phải gánh là rất lớn.
Nếu cứ thường xuyên gọi nó ra, hắn lo sợ bản thân bị chính bản mệnh cổ đè chết.
- Xuân thu thiền lấy nước sông Quang m làm thức ăn, lấy thời gian hai mùa xuân thu làm thuốc trị bệnh.
Từ khi ta có nó đến này cũng đã gần hai vòng xuân thu, khoảng cách đến lúc nó khỏe mạnh hoàn toàn đã không còn xa.
Đây là việc hiển nhiên, lấy ví dụ mà nói thì nó giống như một người bệnh.
Ban đầu người này bệnh rất nặng, chỉ có thể uống nước, ăn thức ăn lỏng để duy trì sự sống.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ người này đã có thể xuống giường đi lại, ăn được nhiều thức ăn bổ dưỡng.
Nên việc hồi phục cũng trở nên nhanh chóng hơn.
- Đợi đến lúc xuân thu thiền khỏe mạnh, áp lực từ khí tức tiên cổ của nó có thể trực tiếp làm không khiếu của ta vỡ nát.
Khi đó ta chết là việc không thể nghi ngờ.
Phương Chính tự nói, nhưng hắn cũng rõ ràng, xuân thu thiền thậm chí chỉ cần khôi phục thêm chút nữa liền hoàn toàn có thể đè chết một tên nhị chuyển như hắn.
Để giảm bớt áp lực này chính là đem xuân thu thiền lấy ra khỏi không khiếu.
Nếu để nó ngoài ngoại giới chắc chắn sẽ kéo tới tranh giành, nhưng Phương Chính lại có túi đồ nên không lo vấn đề này.
Tuy nhiên, nếu là con cổ khác thì được, xuân thu thiền lại đặc biệt không được.
Theo nguyên tác, xuân thu thiền một khi thành bản mệnh cổ thì không thể đem ra khỏi không khiếu.
Phương