Vầng trăng khuyết treo trên nền trời nhẹ nhàng tỏa ánh sáng vàng, bầu trời quang đãng, trên trời không có lấy một gợn mây, ánh trăng tuy không lớn nhưng lại thỏa sức toả ánh sáng mênh mông.
Trăng sáng, đối với các cổ sư mà nói, đúng là tin tức cực tốt.
Bên ngoài sơn trại là một vùng chiến trường thảm thiết.
Xác sói xếp chồng trong cạm bẫy đã cao gần đến phân nửa độ cao của tường vây, làm cho đàn điện lang công kích ở phía sau càng có một cái bàn đạp mượn lực.
Thậm chí một vài con điện lang bình thường vừa nhảy vừa cấu còn có thể vượt quá tường vây, lọt vào trong sơn trại.
Nhưng những con điện lang này thường là rớt xuống lảo đảo do chênh lệch độ cao, sau đó bị nhóm cổ sư đang chờ sẵn đánh chết.
Phương Nguyên hiện đang đứng trên đỉnh của tháp canh, xung quanh cũng có mấy vị cổ sư đang không ngừng bắn nguyệt nhận hoặc các loại công kích về phía đàn sói.
Quan sát toàn bộ chiến trường, những ngọn tháp này mới là nơi hoả lực chủ yếu nhất, các cổ sư phối hợp với nhau, tiêu diệt được một lượng lớn hào điện lang.
- Giết giết giết! Giết sạch đám sói con này!
- Na Na, ta sẽ báo thù cho muội!
- Kiên trì, kiên trì thêm một lát nữa.
An nguy của gia tộc nằm ở trên người chúng ta.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, có vài người thì điên cuồng, vài người thì đau đớn thù hận, vài người thì đang hô lớn khẩu hiệu.
Phương Nguyên lạnh lùng đứng, vừa thỉnh thoảng bắn ra nguyệt nhận trong tay vừa quan sát chiến trường.
Mặc dù là có trăng sáng, thế nhưng tầm nhìn vẫn không bằng ban ngày.
Ba con cuồng điện lang vẫn đứng ở hậu phương như trước, không hề nhúc nhích, bóng dáng như ẩn như hiện.
Chỉ cần chúng nó còn đó, điện lang nhiều hơn nữa cũng chỉ là pháo hôi, ngay cả hào điện lang cũng chỉ là vật hi sinh cao cấp mà thôi.
Bỗng nhiên!
Một con cuồng điện lang thong thả bước ra phía trước, há cái mồm khổng lồ, phun ra một quả cầu lôi điện.
Tam chuyển, tạc lôi cổ!
Quả cầu lôi điện này có thể tích cũng không quá lớn, chỉ cỡ cái cối xay, thế nhưng toàn thân xanh thẳm, ngưng tụ lượng điện lớn, tốc độ cực nhanh.
Gần như chỉ trong một chớp mắt thì nó đã oanh tạc vào tòa tháp bên cạnh tòa tháp Phương Nguyên đứng.
Từ đầu đến giờ, tình hình chiến đấu vẫn luôn giằng co, rất nhiều cổ sư đều chỉ đang chết lặng mà chiến đấu.
Khi quả cầu lôi điện oanh tạc đến, bọn họ cũng không phản ứng kịp.
Bạch ngọc cổ!
Phương Nguyên vừa mới khởi động phòng ngự thì tích tắc sau đó, trước mắt trắng xóa một vùng.
Ầm!
Tiếng nổ cực lớn thiếu chút nữa phá vỡ màng nhĩ của hắn.
Một luồng sức mạnh vô hình vọt đến, rất nhanh đã đem hắn đánh bay lên cao.
Trong trận sấm sét tàn sát xung quanh này, mặc dù Phương Nguyên đứng cách đó một đoạn, trên người còn có phòng ngự của bạch ngọc cổ, nhưng hắn vẫn bị khí lưu từ vụ nổ chấn đến cả người tê đại.
— QUẢNG CÁO —
Phịch.
Hắn té xuống đất trên độ cao ba bốn thước.
Bạch ngọc cổ cũng không thể giảm bớt lực phản chấn như nguyệt nghê thường, Phương Nguyên rơi xuống liền cảm thấy đau rát sau lưng.
Hắn vội vàng bò dậy từ dưới đất, mắt liên tục chớp, nước mắt giàn giụa.
Tuy không ảnh hưởng trực tiếp, nhưng tầm mắt của hắn vẫn bị nhòe đi trước ánh sáng đột ngột của vụ nổ.
Sau ba hô hấp, tầm mắt của hắn mới dần dần khôi phục.
Phóng mắt nhìn lại, tháp canh đá dày nặng ban đầu chỉ còn lại nửa đoạn, vô số mảnh xác chết cháy đen rơi rụng trên mặt đất.
Tường vây cũng bị phá ra một lỗ thủng lớn, liên tục có điện lang như thuỷ triều mà vọt vào trong sơn trại theo lỗ thủng này.
Cuồng điện lang rốt cuộc đã tham chiến!
---
Phương Chính ngồi trong phòng từ từ mở mắt.
Tiếng nổ bên ngoài quá lớn, chấn động lan ra cũng làm hắn phân tâm ít nhiều.
Lang triều tập trại là việc nằm trong dự liệu của hắn, chỉ là hắn không ngờ mình lại dự liệu đúng đến mức này.
- Cũng may ta di chuyển đến đây để tu hành, nghe hướng nổ thì hẳn cũng khá gần chỗ ta thuê đi.
Phương Chính tự nói, đối với quyết định của bản thân vô cùng hài lòng.
Ban đầu hắn định đi thuê phòng khác ở tạm, như vậy nếu có phát sinh tình hình như hiện tại thì cũng không ai tìm được hắn.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định đi tìm Thanh Thư.
Thứ nhất, Thanh Thư là tổ trưởng của Phương Chính, lại luôn sẵn sàng giúp đỡ Phương Chính, một khi Phương Chính nhờ vả thì hắn tuyệt không từ chối.
Thứ hai, hiện tại ngoài bản thân chính mình ra, Phương Chính tin rằng Thanh Thư và Dược Hồng là hai người muốn hắn lên tam chuyển nhất, còn muốn hơn cả tộc trưởng và các gia lão khác.
Chính vì như vậy, nhờ vả hai người này canh chừng cho hắn trùng kích tam chuyển là việc làm an toàn, đảm bảo nhất.
Thứ ba, lầu trúc của Thanh Thư nằm ở khu vực trung tâm sơn trại, trong trường hợp điện lang tập trại thì nơi này cũng sẽ nằm trong vùng an toàn.
Phương Chính cũng không cần lo lắng có người xong vào lôi hắn đi chiến đấu.
Dù sao thì Thanh Thư cũng là nghĩa tử không chính thức của tộc trưởng, không ai lại đi xông vào nhà hắn chỉ để lôi Phương Chính ra.
Nếu có chắc chỉ có tộc trưởng mới làm vậy mà thôi.
Chính vì như vậy, Phương Chính liền đi tìm Thanh Thư, nói rõ ý định trùng kích tam chuyển của mình với hắn, đồng thời mượn phòng bế môn tu hành.
- Cho nên nói, thật đáng tiếc khi Thanh Thư chết đi.
Phương Chính khẽ cảm thán.
Mặc dù hắn từng nuôi ý định giết chết Cổ Nguyệt Thanh Thư, nhưng thật tâm hắn vẫn không đành lòng.
Đừng hiểu lầm, hắn kỳ thực chẳng có tình cảm gì với Thanh Thư cả, bạn bè, đồng đội gì đó với hắn sớm đã chẳng có nghĩa lý gì, có cũng chỉ để lợi dụng mà thôi.
Nhưng càng như vậy, hắn càng thấy tiếc khi nghĩ đến cái chết của Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Vì cái gì?
Vì giá trị của Thanh Thư vượt xa so với cái cách sống hy sinh chính mình vì gia tộc của hắn ta.
- Nếu có thể giữ hắn lại bên mình, đào tạo tốt, sau này chính là một con tướng trên bàn cờ.
Nhưng là, cái khó là làm sao để hắn thuận theo ý ta.
Phương Chính thoáng suy tư nhưng ngay lập tức lắc đầu.
- Tạm không nghĩ tới, ta phải lo việc quan trọng trước mắt đã.
Hắn tự nói, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, sau đó mở túi tiền lấy nguyên thạch ra, bắt đầu hấp thu chân nguyên thiên nhiên bên trong nguyên thạch khôi phục chân nguyên.
— QUẢNG CÁO —
Tiếng chém giết bên ngoài vẫn như cũ kéo dài không dứt.
Mùi máu tanh sớm đã nồng đậm trong không khí.
Bầu không khí tang thương, hùng tráng ngoan cường bảo phủ khắp Cổ Nguyệt sơn trại.
Trái ngược với bên ngoài, Phương Chính bên trong phòng lại vô cùng bình thản.
Đối với hắn, tộc nhân có chết cũng không là gì, chết thì liền chết thôi, ai mà không chết, không sớm cũng muộn.
Cho nên, thay gì cố gắng ra ngoài cứu được người nào hay người đó, thì tập trung lên tam chuyển vẫn là tốt nhất.
Thêm một chiến lực nhị chuyển, so với thêm một chiến lực tam chuyển thì cái sau rõ ràng tốt hơn vô số lần.
Ngoài ra, Phương Chính không tham chiến vì bận lên tam chuyển cũng tuyệt nhiên không bị trách phạt.
Mà dù muốn thì cũng không thể trách phạt được hắn, hắn rõ ràng bế môn trước khi điện lang đến.
- Mà quan trọng nhất, ta là dùng thực lực của chính mình để lên tam chuyển.
Không giống như Phương Nguyên đi lối tắt, sợ