Tiếng sói tru từ xa vọng lại khiến đêm trăng thanh tĩnh trở nên đáng sợ.
Cổ Nguyệt sơn trại lấp lánh ánh sáng, những ánh sáng này bắt nguồn từ những ngọn đuốc được phàm nhân thấp lên.
Vòng ngoài sơn trại bên trong lớp tường vây là một khu vực đổ sập, những phàm nhân sống dưới chân núi nếu còn may mắn sống sót lúc này đang chui rút vào những lầu trúc sụp đổ kia, cố vượt qua đêm lạnh, bám víu vào cuộc sống yếu ớt hèn mọn.
Cho đến hiện tại, sơn trại đã vượt qua bốn lần điện lang tấn công.
Cổ sư thương vong thảm trọng, phàm nhân càng thương vong nhiều hơn rất nhiều lần.
Những phàm nhân còn sống đến hiện tại, người thì không còn thân nhân, kẻ thì đói lạnh không biết chết khi nào.
Cho dù sống sót được hôm nay, không ai biết trước ngày mai có cái gì đang đợi.
- "Đêm trăng lạnh lẽo lắm ai ơi,
Nổi lạnh triền miên rét tận lòng.
Lầu trúc hoang sơ lòng vụn nát,
Thân người một kiếp xót xa đau."
Phương Chính khẽ ngâm, sau đó không khỏi cảm thán.
- Cuộc sống của kẻ bề dưới luôn luôn khốn khổ.
Những con người khốn khổ.
Phương Chính không hiểu rõ cảm giác của những phàm nhân trước mắt bây giờ là thế nào, nhưng hắn từng nếm trải qua mùi vị của kẻ bề dưới.
Bất kể thế giới nào, con người cũng có sự phân chia thành kẻ bề trên và kẻ bề dưới.
Ở trái đất, sức mạnh mọi người tương đương nhau, cho nên họ không chia theo sức mạnh cơ thể.
Nhưng đổi lại, họ phân chia nhau qua tiền bạc, địa vị, danh tiếng.
Người có nhiều tiền, địa vị cũng càng cao, danh tiếng lại càng tốt.
Bước chân ra xã hội, con người ta nhìn vào một người qua cái gì? Chính là cái ví của họ lớn đến mức nào và dày ra sau.
Kể bề trên luôn là những kẻ giàu sang quyền lực.
Kẻ bề dưới luôn là những con người sống bữa hôm lo bữa mai.
Người giàu càng giàu thêm, kẻ nghèo thì vẫn hoàn nghèo.
Cái gì mà vượt khó, xóa đói giảm nghèo? Chung quy lại chỉ là mức sống được nâng cao hơn so với trước đây, nhưng vẫn đặt trong cái hoàn cảnh mức sống của xã hội nâng cao.
Nói chính xác, chính là bề ngoài tốt hơn nhưng bên trong vẫn như cũ.
Cử cái ví dụ.
Trước đây khi hắn học tiểu học, mỗi ngày tiền quà vật là hai ngàn Việt Nam đồng.
Hắn sẽ mua được một ổ bánh mì và một ly nước.
Mười năm sau đó, em họ của hắn học tiểu học, tiền quà vặt là mười ngàn.
Nhìn số tiền này rõ ràng là nhiều hơn hắn gấp năm lần.
Nhưng đứa em này cũng chỉ mua được một ổ bánh mì và một ly nước.
Vậy chung quy lại thì có cái gì thay đổi đâu.
Nghèo vẫn là nghèo, kẻ bề dưới vẫn là kẻ bề dưới.
Đương nhiên vẫn có một vài trường hợp người nghèo vẫn trở thành kẻ bề trên.
Và mấy trường hợp đó chính là xem ở tài năng vượt bậc.
— QUẢNG CÁO —
Những hoàn cảnh vượt khó vươn lên được nêu gương đó, không phải là người thông minh thì cũng là kẻ thông minh hơn người.
Nói chung là tài năng hơn người thì địa vị cũng liền hơn người.
Hoặc ít nhất, vẻ ngoài phải đủ xuất sắc, khiến người người chú ý, trở thành người của công chúng, đứng trên người khác.
Nhưng những cái đó đặc vào thế giới hiện tại lại không thể áp dụng.
Ở thế giới này, phân chia trên dưới là xem ở sức mạnh của bản thân.
Nói chính xác chính là tư chất cùng tu vi.
Tư chất càng cao, nghĩa là tu vi có thể đi lên cao hơn người có tư chất thấp, chứng tỏ địa vị cũng càng cao, tự nhiên là kẻ bề trên.
Mà người không có tư chất tu hành, hiển nhiên là kẻ bề dưới, mệnh tiện như cỏ rác.
Phương Chính của kiếp trước chính là một nghèo, hai xấu, ba không có tài năng.
Không thể nghi ngờ, hắn nằm trong danh sách những kẻ bề dưới.
Mà Phương Chính của kiếp này, có tư chất, có tu vi.
Nói chính xác thì hắn là kẻ bề trên, được người người ngưỡng vọng.
Chính vì như vậy, Phương Chính hiểu rõ ánh nhìn của kẻ bề dưới, cũng có được ánh nhìn của kẻ bề trên.
Bất quá hắn không biết được ánh nhìn của những phàm nhân này.
Bởi vì hai thế giới khác nhau, cùng một vị trí, ánh nhìn cũng liền khác nhau.
Hơn hết là, vị trí của hắn ở kiếp trước và vị trí của những phàm nhân này vốn cũng chẳng như nhau.
- Bởi vậy mới có câu nhìn lên ta chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng ta.
Chân chính là kẻ bề trên của thế giới này, chắc chỉ có tôn giả mà thôi.
Phương Chính nghĩ đến đây, khóe môi không khỏi ẩn hiện ý cười.
- Chào Phương Chính gia lão.
Bỗng lúc này, tiếng chào hỏi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Chính.
- Gặp qua ngài, Phương Chính gia lão.
- Ngài lại bận rộn quan sát sơn trại sau ạ?
Tiếp nói lại là những tiếng chào hỏi có phần xu nịnh khác.
Phương Chính nhìn lại, là một nhóm khoảng năm sáu cổ sư.
Những người này đều đang mặc võ phục cổ sư, thắt lưng màu đỏ, ở giữa có một miếng thiếc khác chữ nhị.
Hiển nhiên đều là nhị chuyển cổ sư.
- Các ngươi vừa đổi ca trực về sao? Vất vả rồi.
Phương Chính gật đầu, lấy lệ nói.
Đám người đó lập tức nháo nhào thể hiện tấm lòng hướng tới gia tộc.
Chẳng hạn như: "Ra sức vì gia tộc là việc nên làm" hay "có thể góp chút sức mọn này cho gia tộc là vinh hạnh" vân vân.
Phương Chính ngoài mặt khen ngợi vài câu lấy lệ, trong lòng lại không khỏi cười lạnh.
— QUẢNG CÁO —
Đám cổ sư này hiện tại là kẻ bề dưới khi ở trước hắn, lời nói cũng liền ngọt ngào dễ nghe.
Nhưng hắn từng thấy qua cách bọn họ nói chuyện với phàm nhân.
Miệng họ chỉ toàn nói ra những lời khó nghe.
- Điển hình của cái gọi là thượng đội hạ đạp.
Nhưng đối với những người này, kỳ thực Phương Chính cũng không thấy chán ghét.
Hắn cảm thấy, nếu bản thân bây giờ đứng trước một lục chuyển hay cao hơn, có lẽ hắn cũng sẽ khom lưng nịnh bợ một phen.
- Các ngươi có suy nghĩ như vậy là tốt.
Nhưng để làm được thì vẫn nên chăm sóc bản thân cho tốt.
An nguy của gia tộc vẫn nhìn ở các người, vì vậy các ngươi nên nhanh quay về đi.
Phương Chính tùy tiện nói.
Đám cổ sư nghe xong liền cảm động một phen, nói vài