Nhân Tổ khó có thể chịu được trái tim cô độc, do đó móc hai mắt, hóa thành một trai một gái, bấy giờ mới giải bớt một chút nỗi cơ khổ vắng lặng.
Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cặp con trai con gái này dần dần ham mê cảnh sắc thế gian, vứt mong mỏi của phụ thân ra sau đầu, luôn chơi đùa quên thời gian, còn quên cả chăm sóc Nhân Tổ.
Nhân Tổ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong mắt là một vùng tối đen.
Như có đôi khi, hắn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Hắn vô cùng nghi hoặc, bèn hỏi ý Thái Độ cổ.
Thái Độ cổ nói cho hắn biết:
- À, đây là hào quang bất hủ phát ra từ Tín Niệm cổ.
- Tín niệm?
Bạch Ngưng Băng đọc đến đây thì cười nhạo một tiếng, tiện tay ném quyển sách ghi lại truyền thuyết cổ đại này ra ngoài.
Truyền thuyết về Nhân Tổ hắn cũng đã đọc qua không ít lần, nhưng dù có bao nhiêu lần thì với hắn nó cũng thật nhàm chán.
Giống như cái cuộc sống này, trước sau vẫn như cũ thật nhàm chán.
Gia tộc có sự hy sinh, con người có tín niệm.
Vậy Bạch Ngưng Băng hắn có cái gì đây?
Có một tư chất tuyệt đỉnh để đổi lại một cái chết ngay trong gang tấc sau?
Hắn không cần.
Hắn thà có một tư chất bình thường cũng muốn sống lâu thêm một chút, muốn tận hưởng cuộc đời này nhiều hơn một chút.
Nhưng là, nếu như vậy thì Bạch Ngưng Băng có còn là Bạch Ngưng Băng không? Hắn có còn là hắn không?
Câu trả lời là không.
Hắn vẫn là Bạch Ngưng Băng, nhưng không phải là Bạch Ngưng Băng của hiện tại, mà là một Bạch Ngưng Băng yếu ớt hèn mọn bám víu vào gia tộc giống như những kẻ hắn xem thường.
Nếu là như vậy, hắn thà lựa chọn làm bản thân của hiện tại hơn.
Tuy đối diện với sự sống và cái chết, nhưng hắn thích được ngông cuồng càn rỡ như thế này hơn.
- Gần đây cũng thật nhàm chán, chỉ có bọn sói nho nhỏ mà thôi.
Nếu như có thể chiến đấu một trận với ai đó thì tốt biết mấy.
Bạch Ngưng Băng lười nhát nằm dài trên bàn than thở, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một người, là Phương Chính.
- Không biết tên đó hiện tại đã đến tam chuyển chưa.
Thật muốn đánh với hắn một trận.
Tin tức Phương Chính trở thành tam chuyển mặc dù đã truyền ra ngoài, nhưng Bạch Ngưng Băng là người không quan tâm lời bàn tán xung quanh nên đến hiện tại còn chưa rõ ràng.
Bất quá việc này rất nhanh cũng sẽ đến tai hắn.
Ngay lúc Bạch Ngưng Băng lại thở ra một hơi, thì từ ngoài cửa sổ, một con hạc giấy bay vào đậu lên bàn của hắn.
- Đây là cổ trùng gì?
— QUẢNG CÁO —
Bạch Ngưng Băng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con cổ trùng này.
Hắn quan sát nó một lúc, phát hiện trên thân nó có một dòng chữ viết.
- Tín hạc cổ, dùng để truyền tin.
Dùng chân nguyên để đọc nội dung bên trong.
Ha ha, có chút thú vị.
Bạch Ngưng Băng đọc dòng chữ xong, không khỏi cười hai tiếng.
Hắn cầm lấy tín hạc cổ, truyền chân nguyên vào bên trong.
Tín hạc cổ lập tức mở ra thành một tờ giấy, bên trong là một bức thư.
Nội dung bức thư cũng thật đơn giản.
Đầu tiên là người viết tự giới thiệu mình, đương nhiên là Cổ Nguyệt Phương Chính.
Tiếp theo là nêu lý do viết thư.
Đại loại là bản thân đã lên tam chuyển, hẹn Bạch Ngưng Băng ra chiến đấu như đã hứa.
Ngoài ra còn khích tướng vài câu.
Sau đó là thời gian và địa điểm.
Cuối cùng là chỉ cách cho Bạch Ngưng Băng hồi thư.
Đó là luyện hóa tín hạc cổ, dùng ý niệm thay đổi nội dung bên trong rồi cho nó bay đi là được.
Đồng thời còn ghi địa điểm chi tiết gửi thư.
Bạch Ngưng Băng đọc xong không khỏi bật cười lớn.
- Ta vừa nghĩ đến ngươi là ngươi đã tự mình tìm tới.
Thật sự là khiến người ta phấn khích a.
Nói xong, hắn liền thúc giục chân nguyên đi luyện hóa tín hạc cổ.
Tín hạc cổ là cổ trùng của Phương Chính, dưới sự đồng ý của hắn, Bạch Ngưng Băng hoàn toàn có thể dễ dàng luyện hóa được nó.
Đợi sau khi thay đổi xong nội dung thư, Bạch Ngưng Băng liền động ý niệm, ra lệnh cho tín hạc cổ.
Tín hạc cổ liền từ một mảnh giấy gấp thành hình con hạc, sau đó còn hạc giấy này như là vật sống, đập đập cánh bay lên, chớp mắt đã bay ra cửa sổ đi mất.
---
Phương Chính lúc này đang ngồi bên bàn sách đọc Nhân Tổ truyện.
Tín Niệm cổ cũng không phải tự nhiên mà tìm đến Nhân Tổ, nó đến là do niềm tin vào con trai và con gái của hắn.
Tuy sống trong bóng tối, nhưng Nhân Tổ vẫn luôn tin rằng con trai và con gái sẽ không bỏ mặt hắn.
Chính niềm tin mãnh liệt này đã đưa tới Tín Niệm cổ.
Phương Chính đọc đến đây, liền đem quyển sách này xếp lại, đặc qua một bên.
- Tín niệm cho người ta niềm tin, nhưng đồng thời niềm tin cũng đưa tới tín niệm.
Chung quy lại, đây là quan hệ cần thiết giữa con người và con người.
Cũng giống như việc ta tin rằng Bạch Ngưng Băng sẽ hồi thư lại.
Hắn vừa nói dứt tiếng thì tín hạc cổ vừa đúng lúc bay vào phòng, đậu bên bàn đọc sách của hắn.
Phương Chính nhìn nó, khẽ mỉm cười.
---
Giữa tháng tám, tiết trời nóng bức đã có phần dịu lại, cũng chẳng còn bao lâu nữa là mùa thu đã tìm đến trên Thanh Mao sơn.
— QUẢNG CÁO —
Khắp các sườn núi, hình bóng điện lang qua lại khá nhiều, gần như nơi nào cũng nhìn thấy.
Phương Chính mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, tóc đen thả dài đến thắt lưng, một thân một mình đứng trên một sườn núi vắng.
Lang triều vẫn như cũ căng thẳng, nhưng Phương Chính đã là tam chuyển cổ sư, chỉ cần không gặp phải lôi quan đầu lang cấp vạn thú vương, thì cho dù là ngàn thú vương cuồng điện lang cũng không thật sự uy hiếp đến hắn.
Mặc dù giết cuồng điện lang có chút khó khăn, nhưng chạy thoát thì không quá khó.
Phương Chính hắn có đủ tự tin tự do lui lại khi đụng phải cuồng điện lang.
Một cơn gió hạ thoảng qua, đem mái tóc đen của Phương Chính làm cho lay động.
Bỗng, một tia khí lạnh đột ngột xuất hiện từ phía sau, hướng đầu Phương Chính tiếp cần.
Phương Chính khẽ nhắm mắt, khóe môi như có như không ẩn hiện nụ cười.
Xung quanh Phương Chính vốn không có gì đột nhiên xuất hiện một màn sương màu lam, màng sương này chớp mắt đã từ hư hóa thực, trở thành hai tấm dải lụa màu lam vòng