Tiết trời cuối hạ vẫn còn như cũ nóng bức, chỉ là cái nóng đã không còn oi ả như vào khoảng tháng bảy.
Dãy núi kéo dài, từng nơi sườn núi phủ một màu xanh.
Cánh rừng xanh um, màu xanh thẳm đầy sức sống.
Xong, trong tán lá xanh cũng đã bắt đầu xen lẫn một vài chiếc lá ngã sắc vàng.
Ý thu len lỏi trong tiết trời cuối hạ.
Ở một sườn núi vắng nào đó.
Trong cái nắng trưa của mùa hạ, từng mảnh bông tuyết lãng đãng rơi.
Không khí nơi đây lạnh giá, mặt đất phủ từng mảng băng có dày có mỏng.
Trên sườn núi này, hiện có hai thiếu niên đang điên cuồng giao chiến.
Một người tóc trắng áo trắng, tay cầm băng nhận, xung quanh đôi khi bay bổng những mũi khoan bằng băng.
Một người tóc đen áo lam, tay cầm kiếm điện, quanh thân lượn lờ một lớp sương màu lam, trên người quấn quanh hai mảnh dải lụa màu lam nhạt bồng bềnh.
Hai người này chính là Bạch Ngưng Băng và Phương Chính.
Trận chiến của cả hai lúc này vẫn đang duy trì ở thế giằng co, rằng như ngang tài ngang sức.
Uy thế cũng không hề nhỏ, đã bắt đầu gây chú Ý cho xung quanh.
Điện lang bốn phía ngóng nhìn, vừa kiêng kỵ vừa trực chờ.
Từng đôi con ngươi màu lam nhìn chằm chằm về phía cả hai.
Bạch Ngưng Băng múa lên băng nhận, đảo qua chém về phía Phương Chính.
Phương Chính thoáng nhảy lui một bước, tránh thoát qua một bên.
Ầm.
Băng nhận chạm vào mặt đất, phát sinh vụ nổ.
Vụ nổ không quá lớn, như mặt đất lại bị phủ một lớp băng, khí lạnh lượn lờ tứ tán.
Rắc rắc rắc...
Lớp băng bỗng nhiên vàng lên tiếng nứt, bề mặt đang nhẵn bóng đột nhiên nhô lên, mọc ra gái băng truy theo hướng tránh của Phương Chính lao tới.
Phương Chính lùi liên tục năm bước xa, tránh ra khỏi tầm công kích.
Tay trái vung lên, ném ra một mảnh nguyệt nhận hòng chậm lại bước truy kích của Bạch Ngưng Băng.
Đồng thời hắn giậm mạnh chân, mượn đà lao tới.
Thân thể Phương Chính lao nhanh, tạo thành góc nghiêng bốn mươi lăm độ so với mặt đất, kiếm điện vung ngang, nhắm hướng ngang eo Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng đánh bật mảnh nguyệt nhận đi trước, sau đó lại dùng băng nhận tiếp lấy một kiếm của Phương Chính.
Choang.
Tiếng va chạm đinh tai vang vọng.
Bạch Ngưng Băng thoái lui ba bước.
Phương Chính lui một bước có hơn.
- Sức lực lớn thật! — QUẢNG CÁO —
Bạch Ngưng Băng trong lòng thầm kêu.
Hắn không thể không thừa nhận rằng khí lực của Phương Chính vượt xa hắn hoàn toàn.
Mà không riêng gì khí lực, sức bền của hắn cũng kém xa Phương Chính.
Giao chiến cho đến hiện tại, tuy nói là cả hai ngang cơ nhau nhưng nhìn vào lúc này cũng đã có sự chênh lệch nhất định.
Bạch Ngưng Băng trên trán mơ hồ xuất hiện mồ hôi, hơi thở cũng hơi hơi gấp ráp.
Hắn có lợi thế về chân nguyên lẫn tốc độ hồi phục chân nguyên, vận dụng cổ trùng của bản thân đến mức quen tay hay việc.
Nhưng hiện đang bị Phương Chính đè đến không có thời gian thở gấp.
Ngược lại Phương Chính lúc này vẫn như cũ lạnh nhạt, tiết tấu trận đấu cũng nằm trong sự khống chế của hắn.
Hơn nữa, càng chiến đấu, khả năng vận dụng điện lưu cổ làm kiếm của hắn cũng càng thuận tay hơn.
Không những vậy, tuy tốc độ khôi phục kém xa Bạch Ngưng Băng, nhưng chân nguyên của Phương Chính cũng không hề thấp.
Lại thêm việc chủ dùng nhất chuyển điện lưu cổ, cho nên việc tiêu hao chân nguyên so với Bạch Ngưng Băng ít hơn nhiều lần.
Đây là còn chưa tính đến độ bền của bạch ngân chân nguyên tốt hơn xích thiết chân nguyên.
Đồng thời còn có tốt chất thân thể của cả hai.
Bạch Ngưng Băng là người thông minh, hắn nhìn ra được nếu cứ như thế này đi xuống, hắn chỉ có hai con đường để đi.
Một là chân nguyên tiêu hao hết rồi bị Phương Chính giết, hai là mệt chết.
Để không phải đi còn đường nào, Bạch Ngưng Băng biết rõ chỉ có khi hắn trở lại tam chuyển.
- Muốn quay lại tam chuyển thì ta cần ít nhất là một khắc, nhưng...
Bạch Ngưng Băng trong lòng có chút cười khổ nhìn Phương Chính.
Đừng nói là một khắc, cho dù là một phút, một giây Phương Chính cũng sẽ không cho.
- Bạch Ngưng Băng, quay lại tam chuyển đi!
Lúc này Phương Chính bỗng rống lên, đồng thời bật người nhảy lên không trung, mượn trọng lực bổ một kiếm xuống đầu Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh không đáp, mũi khoan băng cắt không bay về phía Phương Chính.
Phương Chính mặt không đổi sắc, ý niệm khẽ động.
Một đầu dải lụa do quân lam nguyệt hóa thành lập tức bay nhanh vòng xuống dưới chân hắn.
Phương Chính đạp lên đầu dải, lộn một vòng trên không tránh qua mũi khoan băng, kiếm điện tiếp tục bổ xuống.
Bạch Ngưng Băng hơi kinh ngạc trước cảnh tượng đó.
Trong hiểu biết của hắn, quân lam nguyệt được thăng luyện từ nguyệt nghê thường, công dụng là phòng ngự.
Nhưng trước đó Phương Chính dùng đó bắt lấy mũi khoan băng phá giải chim băng của lam điểu băng quan cổ, giờ lại dùng nó để thay đổi phương hướng trên không trung.
Hai hành động này tuy không lớn nhưng thật sự vượt qua suy nghĩ của người khác.
Mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng Bạch Ngưng Băng vẫn như cũ rất tập trung, không có nửa điểm lơ là.
Hắn nhanh chóng phát động thủy tráo cổ tiến hành phòng ngự, cản lại một kiếm của Phương Chính.
Phương Chính hai tay cầm kiếm đè chặt, gần như tạo ra khoản thời gian lơ lửng trên không trung.
Duy trì ba hô hấp, thế công của Phương Chính bị thủy cầu dội ngược lại, hắn theo phản lực bị hất bay ra ngoài theo đường cong hướng xoay của bề mặt thủy cầu.
Việc này cũng nằm trong dự liệu của Phương Chính, cho nên vừa bị hất bay hắn đã ngay lập tức xoay hai vòng trên không, bình an đứng xuống đất.
Phương Chính còn chưa kịp chạm đất, Bạch Ngưng Băng đã đuổi ngay bên cạnh, băng nhận lại trước hắn một bước bay ra, đâm về phía cổ Phương Chính.
— QUẢNG CÁO —
Ầm!
Phương Chính chỉ kịp lùi lại nửa bước, lưỡi băng nhận đã tạc nổ ngay tại không trung, đóng thành khối băng.
Rắc rắc rắc rắc...
Khối băng do băng nhận nổ ra vẫn còn lao tới theo quán tính trước đó, đồng thời bề mặt dài ra vô số gai nhọn.
Trong chớp mắt đám gai này đã dài ra hai mét có hơn.
Hơi lạnh lan tràn, Phương Chính cảm thấy da mặt của mình lạnh buốt như phủ lên một lớp băng, ở cổ bị gai nhọn tiếp cận càng thêm lạnh buốt.
Hắn khẽ mím môi, vừa duy trì quân lam nguyệt, vừa thúc giục tam bộ phương thảo lui nhanh.
Còn không đợi Phương Chính ổn định lại, Bạch Ngưng Băng đã đuổi tới bên cạnh, băng nhận trong tay vung lên chém vào cổ Phương Chính.
Lần này Phương Chính không dùng kiếm điện cản phá, mà vội vàng búng người nhào lộn một vòng.
Đồng thời, tay trái của hắn duỗi hướng về phía Bạch Ngưng Băng, ánh sáng vàng kim trong tay lấp lánh.
Bạch Ngưng Băng hừ khẽ, băng nhận vung lên định đánh bay nguyệt nhận.
Nhưng ngoài dự liệu là trước mặt Bạch Ngưng Băng hoàn toàn không có một cái nguyệt nhận nào, ngược lại trên cổ hắn đột ngột bị buộc quanh một đầu dải lụa màu lam nhạt, mà đầu kia tất đang nằm trong tay Phương Chính.
- Cái...
Bạch Ngưng Băng chưa kịp kêu lên thì Phương Chính bên này đã mạnh tay kéo, cổ của Bạch Ngưng Băng lập tức bị siết đến mức không thở nổi.
Bạch Ngưng Băng vung băng nhận định cắt, nhưng dải lụa này lại là từ phòng ngự của quân lam nguyệt, đương nhiên là không cắt đứt được.
Phương Chính vừa siết dây, vừa hơi mỉm cười nói.
- Cổ trùng phòng ngự không có nghĩa là không thể dùng cho tấn công, đây là nguyên nhân ta chuyển từ ghét sang thích nguyệt nghê thường, giờ là quân lam nguyệt.
Mặc dù nói ghét, nhưng kỳ thực ta cũng không