Sau khi Phương Chính quay về lầu trúc của Thanh Thư không lâu, một cổ sư ám đường đi đến tìm hắn, đưa cho hắn bản báo cáo tình hình thương vong sau đó đi ngay.
Phương Chính vốn cũng không muốn xem, nhưng vừa liếc mắt qua trước khi phá hủy, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một cái tên.
- Cổ Nguyệt Phương Nguyên!
Phương Chính nhìn lại thật kỹ, quả thật đúng là tên của Phương Nguyên.
- Mất tích?! Tính toán thời gian, Phương Nguyên lên nhị chuyển đỉnh phong tầm một tháng trước, trước lúc ta lên tam chuyển không bao lâu.
Chỉ mới thời gian ngắn như vậy, hắn chẳng lẽ đã muốn trùng kích tam chuyển?
Phương Chính cau mày suy tư, đồng thời phát động hoàng kim nguyệt đem bản báo cáo chém thành bụi.
Báo cáo thương vong là thứ chỉ có gia lão và tộc trưởng mới được phép xem, cho nên sau khi xem xong phải hủy ngay lập tức.
- Phương Nguyên là người cẩn thận, không lý nào hắn lại không chú ý đến vấn đề này.
Chẳng lẽ hắn thật sự gặp nạn?
Ý nghĩ Phương Nguyên gặp nạn vừa xuất hiện liền bị Phương Chính đá ra khỏi đầu.
Hắn tin tưởng Phương Nguyên, tin Phương Nguyên chỉ có khiến người ta gặp nạn.
- Trực giác mách bảo, Phương Nguyên chắc là cảm thấy thời gian không còn nhiều, muốn tranh thủ lên tam chuyển, rời khỏi Thanh Mao sơn.
Hắn là người nhạy bén, hẳn đã bắt đầu ý thức được nguy cơ thông qua những sắp đặt bày bố của ta, cho nên muốn lui nhanh một chút.
Phương Chính nghĩ không hề sai, Phương Nguyên chính là vì cảm thấy nguy cơ tồn vong đang ập đến, cho nên hắn mới không còn cách nào khác, tranh thủ trùng kích tam chuyển.
Theo tín toán của Phương Nguyên, lên tam chuyển rồi, hắn có cơ hội tiếp cận với cổ trùng gia tộc cắt giấu, như vậy rất nhanh có thể bổ khuyết được cổ trùng hắn còn thiếu.
Bổ khuyết xong cổ trùng, hắn liền rời đi khỏi Thanh Mao sơn này.
Nếu được thì trước đó hắn cũng sẽ đào mốc ra hết di tàng của Hoa Tửu Hành Giả, còn không được thì cũng đành bỏ qua nó.
- Nói vậy, Phương Nguyên chắc sẽ sớm đến tìm ta mượn nợ nhỉ?
Phương Chính không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến việc này.
Thậm chí, hắn còn thay Phương Nguyên suy nghĩ một chút là mượn cái gì? Mượn bao nhiêu?
- Hừm, chắc đến lúc đem ba con cổ lấy từ chỗ Bạch Ngưng Băng ra sắp xếp rồi.
Phương Chính trước đó lấy từ tay Bạch Ngưng Băng ba con cổ trùng là thủy tráo cổ, xích thiết xá lợi cổ cùng thạch khiếu cổ.
Cả ba con này đối với hắn đều không có tác dụng gì, hắn đương nhiên không muốn giữ lại.
- Xích thiết xá lợi cổ chỉ có tác dụng với cổ sư nhị chuyển, cao nhất là cao giai.
Cả ta, Phương Nguyên, Thanh Thư đều không dùng được, vậy liền đem nó cho Dược Hồng đi, vừa hay tăng chiến lực cho đội hình.
- Để đảm bảo con bài Phương Nguyên không chết sớm, thạch kiếu cổ liền để lại cho hắn, ít nhất có thể giúp hắn kéo dài thời gian.
Còn về thủy tráo cổ...
Phương Chính trầm ngâm.
— QUẢNG CÁO —
Trong nguyên tác còn cổ này rơi vào tay Phương Nguyên, hắn dùng nó để thăng bạch ngọc cổ lên thiên bông cổ, mặc dù thất bại nhưng ít ra nó cũng có chút giá trị.
Giờ nó ở trong tay Phương Chính liền trở nên vô dụng vô cùng.
Phương Chính cũng không muốn đem nó cho Phương Nguyên, hắn đâu phải nhà từ thiện, tại sao phải cho chứ.
- Vậy thì đem nó cống hiến đi, lấy điểm cống hiến, rồi dùng thân phận gia lão đi đổi con điện tốc cổ.
Ừm, đem thêm cổ phương của giỏ tên cổ giao ra luôn, như vậy thì đảm bảo hơn.
Phương Chính nghĩ là làm, liền đem theo thủy tráo cổ và cổ phương giỏ tên cổ ra khỏi phòng.
Không quá bao lâu, hắn quay lại.
Trên tay mất đi thủy tráo cổ nhưng tăng lên một con điện tốc cổ.
Điện tốc cổ là tam chuyển di động cổ trùng, có thể tăng tốc độ chạy của cổ sư lên, chớp mắt có thể chạy xa mười thước.
Thân thể cổ sư càng nhẹ, tốc độ liền càng nhanh.
Nhưng nó tiêu hao chân nguyên tương đối nhiều, một lần thúc giục tiêu hao một thành bạch ngân chân nguyên.
Hơn nữa, vì tốc độ nhanh, cổ sư không kịp phản ứng nên rất khó chuyển hướng cho nên chỉ có thể chạy thẳng.
- Bất quá tệ đoan này đối với ta không sau cả.
Chỉ là vài ngày tới phải ra ngoài chạy bộ rồi.
Phương Chính cảm thấy rất thích ý, thu hồi điện tốc cổ, nó liền hóa thành một ấn ký hình tia sét bám vào gót chân của hắn, thay thế cho tam bộ phương thảo vừa lấy ra.
- Trinh sát có điện nhãn cổ, di động có điện tốc cổ.
Trước mắt đã có được hai con cổ ưng ý.
Điện lưu cổ tuy lập được công trong trận chiến với Bạch Ngưng Băng, nhưng nó chỉ là nhất chuyển, còn chưa đủ đảm nhận vị trí tấn công, nhiều nhất chỉ xem là ứng phó tạm thời.
Phương Chính lúc này bình tỉnh lại, bắt đầu suy tư.
- Ta hiện tại cần phải tìm ra một con cổ đảm nhận vị trí trung tâm, sau đó lại từ nó mà thành lập nên hệ thống chiến đấu phù hợp với ta.
Hắn trầm ngâm, một lúc sau liền khẽ nói ra bốn chữ.
- Pháp sư cận chiến.
Cái gì là pháp sư cận chiến? Chính là một người rõ ràng chuyên về niệm phép, chiến đấu bằng phép thuật lại đi đánh giáp lá cà.
Phương Chính thích loại phòng cách này.
Bởi vì nó gần có thể đánh giáp là cà, mà xa thì chơi trò xả đạn ma pháp.
Như vậy thì cùng cấp bậc, hắn sẽ chẳng sợ bố cha thằng nào cả.
- Có cách nào thăng luyện điện lưu cổ không nhỉ?
Phương Chính tự hỏi, hắn thật nhớ mong cách dùng điện lưu cổ mà hắn đã nghĩ ra.
Loại tự ý biến đổi hình dạng đó áp dụng vào trận chiến rõ ràng là đòn đánh tâm lý.
Bởi đối phương tuyệt nhiên không biết hắn khi nào thì dùng goi, khi nào dùng kiếm hay sẽ chỉ đơn thuần là phóng điện.
- Thăng luyện để sau đi, trước mắt còn có việc phải làm.
Nghĩ một lúc lâu, Phương Chính liền khẽ lắc