Lần điện lang tập trại này qua đi, Cổ Nguyệt sơn trại lại một lần nữa an toàn chống đỡ đi qua.
Phương Chính một thân một mình đi trên đường, vừa đi vừa tính toán trong lòng.
- Lần này bốn con cuồng điện lang, trước sau chém chết hai con, lại bắt được ba con cổ trùng.
Cổ trùng hắn bắt được cũng không nằm trong tay hắn mà đã nộp lên gia tộc, đổi về một số điểm cống hiến.
- Trúc lung thảo đã bị ta đem làm nguyên liệu luyện chế ra giỏ tên cổ, hiện tại trong tay ta đang thiếu một con cổ trùng dự trữ.
Với số điểm cống hiến hiện tại ta có, có lẽ đủ để hướng gia tộc đổi một, hai con cổ khác dùng để dự trữ.
Vấn đề trữ vật này gần đây khá phiền nhiễu đối với Phương Chính, bởi vì hắn có rất nhiều đồ, nhưng hiện tại lại không có chỗ để.
Hệ thống hiện tại đã bị Phương Chính cử đi làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian tới, hắn ngoại trừ bản nhiệm vụ ra thì cái gì cũng không truy cập được, bao gồm cả túi đồ.
Chính vì như vậy, việc trữ vật liền trở nên khó khăn vô cùng.
Cổ trùng dự trữ trên bảng vật tư cũng có, nhưng phần lớn đều không vừa ý Phương Chính.
Hắn không e ngại vấn đề thức ăn, cái hắn cần là không gian lưu trữ phải nhiều, hơn nữa khi vận dụng không được tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Hắn trái tìm phải lựa, phần lớn cổ trùng đều có không gian lưu trữ hẹp, không đủ để hắn cắt trữ.
Nếu không thì là loại khi thúc giục lại phát ra âm thanh, loại này quá mức ồn ào, lỡ như hắn đang ẩn nấp thì chẳng phải là bại lộ vị trí, Phương Chính tất nhiên không muốn trường hợp này xảy ra.
- Cũng may ta có nguyên lão cổ, liền có thể giảm bớt lo âu về phần cắt giữ nguyên thạch.
Phương Chính trong lòng cảm thấy may mắn.
Nguyên lão cổ có thể cất giữ được một trăm vạn nguyên thạch, chỉ cần một mình nó, đã có thể chứa hết được số nguyên thạch Phương Chính đang có hiện tại.
Cứ như vậy, trong việc lựa chọn cổ trùng dự trữ, hắn không phải tính vấn đề cất giữ nguyên thạch này.
Mặc dù vậy, nhưng đồ hắn cần mang theo lại thật sự quá nhiều.
- Bởi vì phải đi cùng hai người Thanh Thư, Dược Hồng cho nên ta cũng không thể tự do sử dụng hệ thống, vì vậy túi đồ không thể muốn dùng là dùng, phải cân nhắc tính toán.
Đây là vấn đề phiền phức.
Nếu chỉ có một mình, Phương Chính quả thật có thể tự do muốn làm gì thì làm.
Nhưng bởi vì một vài vấn đề, hắn không thể không đem theo Thanh Thư cùng Dược Hồng.
Cứ cho là hai người họ đã bị hắn nô dịch, nhưng chung quy lại thì họ vẫn có suy nghĩ cá nhân.
Mà cho dù không có, Phương Chính cũng thật không muốn để người khác biết hắn có hệ thống.
Một người biết nghĩa là sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Vạn nhất bí mật này bại lộ trước cường giả cửu chuyển và Phương Nguyên thì phải làm thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Không thể nghi ngờ, Phương Chính chắc chắn sẽ bị giết chết.
Mặc kệ các tính năng khác, chỉ riêng vấn đề bỏ qua chế ước tiên cổ duy nhất đã đủ để cửu chuyển đỏ mắt.
- Cổ trùng trong tay ta cũng thật sự nhiều, cung cổ, giỏ tên cổ, quân lam nguyệt, hoàng kim nguyệt, thiên bồng cổ, ẩn lân cổ, cửu diệp sinh cơ thảo, điện tốc, điện nhãn, điện lưu, tứ vị tửu trùng.
Chỉ như vậy đã có mười một con cổ trùng.
Còn chưa tính đến bút lông cổ, nghiên mực cổ, mực cổ, giấy cổ bốn con cổ chủ đạo.
Phương Chính nhẩm tính, âm thầm chảy mồ hôi.
Mười lăm con cổ trùng, chính hắn cũng không ngờ đến bản thân mình bây giờ lại có nhiều cổ đến mức này.
Đây là còn chưa tính đến mấy con cổ hắn giữ cho người khác, ví như tam bộ phương thảo để cho Thanh Thư, xích thiết xá lợi cổ cho Dược Hồng, thạch khiếu cổ lại để dành cho Phương Nguyên.
Đây là những con cổ hiện có trên người hắn, dĩ nhiên là không tính đến xuân thu thiền.
- Trên người ta có mười tám con phàm cổ, cho dù bỏ qua thạch khiếu cổ cùng xích thiết xá lợi cổ, vẫn còn đến mười sáu con cần ta nuôi nấng.
Bên cạnh đó, cổ trùng trong tay hai người Thanh Thư, Dược Hồng cũng khoảng tám chín con, bọn chúng cũng cần phải nuôi.
- Tiếp theo, lại tăng thêm một hoặc hai con cổ dự trữ, lại phải cần nuôi.
Thức ăn cho bọn chúng dĩ nhiên phải tốn rất nhiều không gian dự trữ.
Mà ta cũng không thể chỉ đem mỗi thức ăn nuôi cổ.
Rời khỏi Thanh Mao sơn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, điển hình nhất chính là quần áo, thức ăn.
Phương Chính không thể đi mà thiếu những thứ này, cho nên hắn cần phải tính toán chỗ để bọn chúng.
- Chỉ có thể cắt giảm cổ trùng trong tay thôi.
Phương Chính thở dài một hơi, bắt đầu căn nhắc lại.
- Bút lông cổ, nghiên mực cổ, mực cổ, giấy cổ, bốn con cổ này tuyệt đối không thể bỏ.
Nhưng nếu quá bức bách, chỉ có thể giữ lại một mình bút lông cổ.
Phương Chính đầu tiên căn nhắc.
Bốn con cổ này là cổ trùng Phương Chính xem là chủ đạo, là phương hướng tu hành chính của hắn sau này.
Bút lông cổ có hình dạng một cây bút lông, là trung tâm của bốn con.
Mực cổ hình dạng một thỏi mực hình hộp chữ nhật dài cở ngón trỏ, công dụng của nó là tạo ra mực.
Nghiên mực cổ hình dạng một cái nghiên mực, là cổ trùng cất trữ, nhưng nó chỉ có thể cất trữ mực.
Giấy cổ nhìn như một quyển sách, nằm gọn trong lòng bàn tay, công dụng là tạo ra giấy.
Không có giấy có thể vẽ lên đất, lên cây, lên quần áo, cơ thể cũng được.
Không có mực có thể dùng nước, bùn, ngay cả máu cũng được.
Nhưng một khi không có bút thì liền trở nên vô dụng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Ngươi đương nhiên có thể dùng tay, ngay cả chân cũng có thể vẽ, nhưng đó là vẽ bình thường, không thể tạo ra sự ảo diệu của cổ trùng.
Bản thân bốn con cổ này không có sức chiến đấu, nói đúng hơn là trong sáu phương diện tấn công, phòng thủ, chữa trị, trinh sát, di động, tồn trữ chúng nó đều không thuộc phương diện nào, ngay cả phụ trợ tu hành cũng không phải.
Nhưng mà một khi biết cách vận dụng, bốn con cổ này lại có thể tạo ra hiệu quả của các phương diện trên.
Tuy nhiên, việc vận dụng rất khó khăn.
Lạc Hành phải chịu đựng sự cô độc trong không gian linh mệnh lâu như vậy, ép bản thân vượt qua sức chịu đựng, nguyên nhân chính cũng là vì tìm cách vận dụng bốn con cổ này.
Đến hiện tại, hắn xem như cũng có chút thành tựu đáng tự hào.
Nhưng những thành tựu này, đều được xây dựng dựa trên tiền đề là bút lông cổ.
- Nếu không phải đã có xuân thu thiền là bản mệnh, ta nhất định đem bút lông cổ làm bản mệnh của mình.
Phương Chính trong lòng cảm thở dài.
Nếu không phải lo lắng một khi Phương Nguyên vận dụng