Mặc dù Phương Nguyên muốn đi đến khe đá bí động, nhưng bởi vì thân phận gia lão khiến hắn bị chú ý khó lòng thoát thân.
Đợi đến lúc hắn có thời gian đã là buổi tối của mười ngày sau.
Buổi tối mùa thu mát lạnh, vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng bạc nhẹ nhàng.
Gió núi nhẹ thổi, mang theo tiếng sói tru từ khắp nơi vọng lại.
Phương Nguyên một thân một mình, vận dụng ẩn lân cổ, chui vào trong khe đá.
Hắn đi đến mật thất thứ hai, mở ra cửa đá, rừng đá một lần nữa hiện ra trước mắt.
Con đường trước đây hắn mở ra đã có một vài bầy khỉ đến ở.
Nhưng Phương Nguyên hiện tại đã là tam chuyển, cho dù tính công kích của huyết nguyệt cổ không quá tốt trong cổ trùng tam chuyển, nhưng so với nguyệt mang cổ vẫn tốt hơn nhiều lần
Hắn tốn gần ba giờ, tiêu diệt hơn mười đàn thạch hầu, lần nữa đả thông con đường, đi đến trụ đá trung tâm.
Dưới chân trụ đá, lối vào tầng thứ ba hiện ra trước mắt hắn.
Phương Nguyên đạp lên thềm đá, đi xuống dưới mật thất tầng ba.
Một cánh cửa đá ngăn trước mặt hắn, bên trên khắc "Kim ngô động trung sát thân họa, khả dụng địa thính tị hung tai." Lần trước hắn chính là dừng lại ở đây.
Nhưng lần này, hắn dứt khoát đẩy cửa ra, bước vào bên trong.
Tay hắn cầm bó đuốc, rọi sáng mười bước xung quanh.
Hang rết này rất rộng rãi, chiều cao ít nhất ba thước, chiều rộng hai thước, còn có rất nhiều lối rẽ hơi có vẻ chật hẹp thông ra bốn phương.
Phương Nguyên đi đến nơi nào, ánh lửa chiếu sáng đến đấy, bóng tối tan biến.
Lúc đầu trong động chỉ quanh quẩn tiếng bước chân của hắn, nhưng sau đó không lâu thì có có tiếng sột soạt xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Âm thanh giao hoà làm một, liên miên bất tận, sát biên vùng lửa sáng rất nhanh thì xuất hiện vô số con rết.
Chúng nó vô cùng hung hăng, chỉ là nhất thời sợ ánh lửa, không phát động tấn công Phương Nguyên.
Thế nhưng Phương Nguyên biết, theo thời gian trôi qua, số rết càng ngày càng nhiều rồi sẽ dồn lên phía trước, cục diện giằng co này sẽ nhanh chóng bị đánh vỡ.
Nhưng hắn cũng không hề để ý.
Nếu là thời kì còn nhị chuyển, chỉ có phòng ngự của bạch ngọc cổ, hắn tuyệt đối không cố ý tạo thành động tĩnh để làm cho đàn rết xao động như vậy.
Nhưng hiện tại hắn đã thăng thành tam chuyển, lực phòng ngự của thiên bồng cổ cũng đủ để chống lại đàn rết cắn xé, duy nhất phải bận tâm chỉ có trùng vương của nơi này, cự xỉ kim ngô.
Nó đã xuất hiện!
Phương Nguyên cố ý điều động một chút bạch ngân chân nguyên từ trong không khiếu, để chảy ra ngoài cơ thể, tiết lộ ra khí tức cổ sư tam chuyển của hắn.
Khí tức như vậy làm cho cự xỉ kim ngô cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Đối với nó mà nói, Phương Nguyên chính là "dã thú" hùng mạnh bước vào lãnh địa của nó, nó nhất định phải siết chết hắn trước.
Phương Nguyên và nó đứng đối mặt nhau.
Cự xỉ kim ngô này dài đến hơn một thước, thân thể rộng bằng hai nắm đấm.
Thoạt đầu nó uốn lượn thân thể ở rìa phạm vi ánh lửa chiếu sáng, giống như là một con mãng xà ẩn núp trong bóng tối chờ cơ hội.
Nhưng chợt, nó chầm chậm trườn đến, vô số chân khớp chống cơ thể, từ từ ép sát về phía Phương Nguyên.
— QUẢNG CÁO —
Khí tức tam chuyển của Phương Nguyên làm nó cảnh giác nhưng cũng không làm nó sợ hãi.
Nếu là tứ chuyển thì nó cũng không chủ động bò đến, còn nếu là ngũ chuyển, chỉ cần hơi lộ ra một chút, nó hẳn nhiên là xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên giơ cao cây đuốc, ngọn lửa phía trên bùng cháy, ánh sáng chập chờn chiếu ra trong động.
Trong ánh lửa, cái vỏ màu vàng tối của cự xỉ kim ngô toả ra ánh sáng lờ mờ.
Hai bên thân nó bao phủ răng cưa màu bạch, theo động tác chầm chậm áp át lại của nó, răng cưa đã bắt đầu chuyển động, như là một cái cưa điện phát ra tiếng rào rào.
Những con rết nhỏ khác thì từ dưới đất, từ trên vách đá xông về phía Phương Nguyên.
Một vài con leo lên đỉnh sau đó rơi xuống, rơi vào trên vai, trên lưng Phương Nguyên.
Phương Nguyên không để ý, hắn chỉ khởi động thiên bồng cổ, toàn thân hiện ra một lớp ánh sáng màu trắng óng ánh thật dày, mơ hồ có thể thấy như là hình thức ban đầu của một cái áo giáp, vững vàng che chắn cho hắn.
Chất độc của mấy con rết không làm gì được áo giáp này.
Vài con uốn lượn vặn vẹo, có con còn bò lên mặt, lên tai, có lẽ trông có hơi ghê tởm nhưng với năng lực chịu đựng tâm lý của Phương Nguyên, hắn đã sớm coi như không nhìn thấy.
Kiếp trước khi sa sút nơi hoang dã, cái gì hắn cũng ăn, thậm chí mấy con rết không có độc hắn cũng từng ăn sống qua.
Mùi vị của chúng kỳ thực cũng không tệ, xưa kia ăn còn cảm thấy hơi kì quái nhưng ăn nhiều rồi sẽ quen.
Hắn chỉ tập trung chú ý vào cự xỉ kim ngô.
Cự xỉ kim ngô chầm chập bò lên trước, khoảng cách với Phương Nguyên càng ngày càng ngắn.
Khi khoảng cách chỉ còn ba bốn bước, Phương Nguyên ngừng tiết ra bạch ngân chân nguyên, làm cho khí tức của hắn đột nhiên suy yếu xuống.
Cự xỉ kim ngô nhạy bén cảm giác được, lập tức tốc độ tăng vọt, giống như một tia sáng vàng.
Vù!
Trong chớp mắt, nó đã vọt đến, quấn lên bắp chân Phương Nguyên.
Tốc độ này thực sự là rất nhanh, không động thì thôi, động rồi chính là chớp loé.
Đợi khi Phương Nguyên phản ứng được, cự xỉ kim ngô này đã như một con rắn, vòng quanh thắt lưng hắn, há miệng ra cắn về phía mặt Phương Nguyên.
Phương Nguyên vội vàng đưa hai tay ra nắm đầu con rết vàng này.
Cự xỉ kim ngô giãy giụa kịch liệt, Phương Nguyên có hai trư lực, vậy mà lại dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nhất là dãy răng cưa hai bên cự xỉ kim ngô cũng đang bắt đầu cấp tốc chuyển động.
Sạt sạt sạt!
Lực xé rách cực mạnh mài vào lớp ánh sáng trắng của thiên bồng cổ.
Trong lúc nhất thời, bạch ngân chân nguyên bên trong không khiếu Phương Nguyên nhanh chóng giảm xuống, đồng thời ánh sáng trắng như bị răng cưa mài ra từng đốm hoa lửa, văng tung toé ra bên ngoài.
Chân nguyên của Phương Nguyên lúc này vẫn là đạm ngân sơ giai chân