Phương Chính chạy khỏi sườn núi giao chiến đi về phía sơn trại.
Nhưng hắn chưa đi được bao xa, phía sườn núi hướng ngược lại truyền đến tiếng sói tru.
Tiếng sói tru kéo dài thành một mảnh, theo đó là một đàn điện lang hướng phía sườn núi chạy tới.
- Quả nhiên giảo điện bái xuất hiện.
May là ta chạy trước.
Phương Chính trong lòng may mắn, đối với lựa chọn của mình tỏa ra hài lòng vô cùng.
Hắn không nhìn lại phía sau mà tiếp tục chạy tới.
Rất nhanh sau đó, nơi sườn núi đột nhiên lan tràn một màn sương đen dày đặc, đem cả sườn núi bao phủ thành một mảnh tối đen.
Từ bên trong truyền ra tiếng kêu gào, tiếng chém giết.
Phương Chính lúc này dừng thôi động điện tốc cổ, hắn hơi nhìn lại một chút, liền tiếp tục chạy về sơn trại.
Khoảng cách giữa hắn và sơn trại càng lúc càng gần.
Từ xa đã nhìn thấy tường vây với bãi chiến trường ban đầu.
Điện lang ở đây đã gần như không còn, trước đó bị trận chiến giữa gia lão với lôi quan đầu lang đã giết đi vô số.
Đến khi lôi quan đầu lang chạy trốn, đàn sói cũng tan tác theo, còn lại cũng bị các cổ sư chém giết.
Phương Chính đi lại gần, chỉ cần qua thêm một sườn núi liền đi vào vòng trinh sát của sơn trại.
Nhưng bỗng lúc này, hắn nhìn thấy hai người đang ở cách hắn không xa.
Đối phương đang đi về hướng sơn trại, lúc này phát hiện Phương Chính, đôi bên liền song song dừng bước, đánh giá nhìn nhau.
Sắc mặt Phương Chính âm trầm, nét cảnh giác không có một điểm che giấu bao phủ trên mặt hắn.
Ánh mắt của hắn lạnh băng nhìn về phía hai người.
Hai người này đều là cổ sư.
Một người lớn tuổi, cao lớn, lưng thẳng tắp, trầm ổn như ngọn núi, sâu nặng như vực thẳm.
Hắp dẫn người khác nhất chính ở trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ thanh đồng.
Mặt nạ này theo phong cách cổ xưa, toát ra hơi thở viễn cổ.
Mặt nạ hở ra ba phần, lộ ra hai mắt và môi.
Hai mắt hắn tràn ngập tang thương, toát ra một cỗ đường hoàng chính khí.
Bờ môi của hắn cúp xuống, đường cong sắc nét như đao khắc, thể hiện người này có ý chí sắt đá.
Mặt nạ không che lấp được hai bên tai, lại trắng bệch, để lộ ra người này đã cao tuổi.
Người còn lại trẻ tuổi, hai hàng lông mày thẳng như kiếm, đôi mắt trong vắt, vầng trán bắn ra ánh sáng sắc bén, như ưng như hổ.
Xem tướng mạo người này thì trẻ tuổi giống Phương Chính.
Nhưng đai lưng lại đeo một tấm thẻ bạc, trên thẻ bạc khắc chữ tam.
Tuổi như vậy mà đã là tam chuyển cổ sư, có thể thấy được đây là một người có thiên phú tu hành.
Đó là một thiếu niên thiên tài.
Nhưng ánh mắt Phương Chính chỉ dừng lại một chút trên người trẻ tuổi nọ, liền chuyển hướng sang người lớn tuổi hơn.
Người trẻ tuổi này làn da ngăm đen, đôi môi cũng đồng dạng cúp xuống, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức xốc vác giỏi giang, khiến người khác không thể khinh thường.
Nhưng nhìn cổ hắn chỉ hơi nhô lên, cùng với bộ ngực, tay chân và những chi tiết trên cổ họng làm Phương Chính liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nữ nhân.
Thân thể nữ nhân như thế nào hắn đương nhiên rõ ràng.
Phương Chính không khinh thường nữ tử, nhưng nhìn thiếu nữ đang bừng bừng phấn chấn, so sánh với nam tử trung niên bên cạnh, lại làm người ta không thể không ghé mắt.
- Thiết Huyết Lãnh...
Phương Chính ngoài mặt cảnh giác, trong lòng lúc này khá năng nề.
Hắn không biết rõ hai người này, nhưng nhìn bộ dạng hắn đã mơ hồ đón được thân phận cả hai.
— QUẢNG CÁO —
Nam tử trùng niên mang mặt nạ thanh đồng, trên đai lưng màu tím có khắc một chữ ngũ.
Hắn chính là ngũ chuyển cổ sư, chấp phá thiên hạ, phá án như thần, đuổi bắt ma đạo đứng đầu Nam Cương, thần bộ Thiết Huyết Lãnh!
Hắn đại công vô tư, thiết diện vô tình, bao nhiêu ma đạo bị hắn tóm được, bao nhiêu đạo chích bị hắn chặt đầu.
Hắn chính là mẫu mực của chính đạo, hành tẩu khắp Nam Cương, phá án vô số, có uy danh huy hoàng.
- Hai người là ai?
Phương Chính đè ép tâm tình xuống, lạnh giọng hỏi.
Đồng thời tay phải hơi đưa ra sau lưng, hoàng kim nguyệt vào thế sẵn sàng.
- Tiểu huynh đệ, thỉnh giáo.
Thiết Huyết Lãnh đối Phương Chính chắp tay nói.
Hắn thành danh đã lâu, lại là ngũ chuyển cổ sư, nhưng thái độ lại rất khách khí hiền hòa.
- Ta xem tiểu huynh đệ ngươi một thân thương thế, đi đứng vội vàng, phải chăng gặp việc gì phiền toái?
Hắn hỏi tiếp.
Phương Chính không đáp, sự cảnh giác trong đáy mắt tăng lên, không chỉ hoàng kim nguyệt vào thế sẵn sàng, ngay cả kiếm ảnh cổ cùng quân lam nguyệt cũng đồng thời bị hắn phát động.
Bộ dạng của hắn lúc này như lâm đại địch, sẵn sàng liều chết chiến đấu.
- Ta là Thiết Huyết Lãnh, là bạn không phải địch, lần này đến Cổ Nguyệt bộ tộc là có sự vụ trên người.
Thiết Huyết Lãnh nhìn Phương Chính như vậy lại không hề tỏa vẻ tức giận, giọng nói vẫn khách khí, tự mình giới thiệu.
- Thiết Huyết Lãnh? Ngài là thần bộ Thiết Huyết Lãnh!
Phương Chính giật mình, vội vàng thu hồi cổ trùng, chấp tay.
- Ta là Cổ Nguyệt Phương Chính.
Đã thất lễ rồi.
Tình hình hiện tại căng thẳng, đột nhiên gặp hai vị, ta lo lắng có ma đạo cổ sư nhân cơ hội lang triều mà trà trộm vào mưu đồ việc xấu, không khỏi có hành động thất lễ, Thiết đại nhân lượng thứ!
Hắn nói xong, vẻ mặt chuyển từ cảnh giác sang lo âu, vội vàng.
- Ta từng nghe Cổ Phú đại nhân nói sẽ mời ngài đến, vậy thì mời ngài đến bộ tộc làm khách.
Chỉ là, hiện tại tộc trưởng và các vị gia lão khác đang gặp phiền toái, đuổi theo lôi quan đầu lang lại đụng phải giảo điện bái, quả thật rất xui xẻo.
Ta hiện tại phải quay về cầu viện, không thể tiếp đãi hai vị.
- Là như vậy.
Vậy Phương Chính tiểu huynh đệ không cần quay về cầu viện, dưới thú triều, các tộc nhân hợp thành một thể, cùng tiến cùng lùi, Thiết mỗ tự nhiên cũng muốn góp một phần sức lực.
Thiết Huyết Lãnh lập tức việc nhân đức không nhường ai nói.
- Phụ thân, người đang bị thương...
Thiếu nữ bên cạnh lập tức kêu lên, muốn ngăn cản nhưng lại bị Thiết Huyết Lãnh cản lại.
- Ta tự biết căn nhắc, con không cần lo lắng.
Sau đó lại nói với Phương Chính.
- Việc