- Thiết cô nương, ngươi cảm thấy câu chuyện này như thế nào?
Phương Chính hỏi, gương mặt hắn giấu trong bóng tối, nhìn không ra một tia cảm xúc gì.
Thiết Nhược Nam im lặng một lúc, cũng không có lên tiếng.
Ngược lại Thiết Huyết Lãnh bên cạnh lại nói.
- Quả là một câu chuyện hay.
Trong lời nói của hắn mang theo thâm ý, nhưng Phương Chính lại chỉ nghe ra một ít, cũng không hiểu hết hoàn toàn lời khen này.
Thiết Huyết Lãnh nhìn thoáng qua Thiết Nhược Nam một chút, rồi nhìn lại Phương Chính, hỏi.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, ta có thể hỏi ngươi về nguồn gốc của câu chuyện này không?
Phương Chính lắc đầu, nói.
- Nguồn gốc ta không thể nói, nhưng ít nhất ta có thể nói nó không phải do ta bịa ra.
Phương Chính đương nhiên không thể nói ra nguồn gốc của nó.
Bởi vì nó bất nguồn từ nguyên tác, cụ thể hơn mà nói là trong kiếp trước vào khoảng hai trăm năm sau của Phương Nguyên.
Câu chuyện này, trong nguyên tác được nhắc qua thông qua suy nghĩ của Phương Nguyên vào lúc thôn giang thiềm mắc kẹt dưới chân núi của Thanh Mao sơn.
Trước đây Phương Chính không chú ý đến nó, nhưng sau khi gặp Thiết Nhược Nam, hắn không hiểu sao lại muốn đem chuyện này kể với nàng.
Trả lời Thiết Huyết Lãnh xong, Phương Chính lại nhìn đến Thiết Nhược Nam.
Nàng vẫn ngồi im lặng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, cũng giống như đang cảm ngộ cái gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn ngọn nến đang cháy, hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của bản thân.
- Ta không biết Thiết cô nương ngươi cảm thấy thế nào.
Nhưng lần đầu ta biết câu chuyện này, ta cảm thấy thật sai trái.
Phương Chính thở dài, nhỏ giọng nói.
- Giang Phàm sai trái, hắn sai ở chỗ lấy sức một người chống lại cả một thể chế.
Bởi vì hắn, có rất nhiều cổ sư chết do thôn giang thiềm, cũng có rất nhiều phàm nhân chết bởi tin tưởng nương nhờ hắn.
Chỉ một mình hắn, vô số người phải chết.
- Cổ sư sai trái, họ sai ở chỗ tàn sát tất cả phàm nhân.
Chỉ cần giết một Giang Phàm là đủ, nhưng họ lại không làm vậy, họ thảm sát tất cả sơn trại của hắn.
Phương Chính dừng lại một hơi, lại nói tiếp.
- Nhưng đồng thời, ta cảm thấy cả hai bên đều đúng.
Cổ sư đúng, bởi vì họ dựa theo một pháp luật chung, đó là phàm nhân không được phép dựng trại chống lại cổ sư.
Họ đàn áp để duy trì pháp luật, họ chém giết để làm hình mẫu răn đe những kẻ khác.
- Mà Giang Phàm cũng đúng.
Ai mà không mưu cầu sức mạnh? Ai mà không muốn thoát kiếp hèn mọn? Hắn cho phàm nhân khác một cuộc sống an ổn, bình đẵng, cho họ thấy hy vọng và tương lai.
Phương Chính nhấp một ngụm rượu, lại nói.
- Giang Phàm có chính nghĩa, hắn mong muốn cổ sư và phàm nhân bình đẳng.
Cổ sư có pháp luật, đó là luật bất thành văn phân biệt cổ sư và phàm nhân.
Khi chính nghĩa và pháp luật không thể song hành, kết quả chính là máu chảy thành sông.
Nói xong những lời này, hắn nhìn Thiết Nhược Nam, sau đó nhìn qua Thiết Huyết Lãnh, mỉm cười hỏi.
— QUẢNG CÁO —
- Nếu như trong tương lại xảy ra một việc tương tự như vậy, không biết Thiết gia của các vị sẽ đứng về chính nghĩa chống lại pháp luật, hay sẽ duy trì pháp luật mà đập nát chính nghĩa đây? Đương nhiên, các vị hoàn toàn có thể quy chụp cái danh ma đầu rồi thảo phạt.
Như vậy vừa mang danh chính nghĩa, vừa bảo toàn pháp luật rồi.
Nghe đến đây, Thiết Huyết Lãnh không khỏi cau mày, mà Thiết Nhược Nam cũng lập tức phản ứng lại.
Nàng trừng mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhìn Phương Chính.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, nhún vai.
- Ta nói là nếu như, nếu như thì không chắc sẽ xảy ra mà.
Hơn nữa, ta tin với nhân cách nổi danh Nam Cương của Thiết đại nhân đây, chắc chắn sẽ ngăn cản được tình huống xấu nhất xảy ra.
Nói xong, hắn nhìn ra trời, lại nói tiếp.
- Đã muộn thế rồi à, xem ra ta đã quấy rầy hai vị quá lâu rồi.
Trong quá trình điều tra tiếp theo, nếu ta có thể giúp gì thì Thiết cô nương cứ nói, ta sẽ tận lực hết mức có thể.
Giờ để ta tiễn hai vị về...
Vừa nói, hắn vừa đem nguyên thạch đặt lên bàn, sau đó đứng lên.
Cha con Thiết gia cũng đứng lên, cùng hắn đi ra cửa khách sạn.
- Không làm phiền Phương Chính tiểu huynh đệ, chúng ta tự mình đi về là được.
Thiết Huyết Lãnh khách khí nói.
Phương Chính nói thêm vài câu nhưng bị cả hai cự tuyệt, cuối cùng hắn liền cùng hai cha con Thiết gia chia ra.
---
Trên đường quay về.
Phương Chính trong không gian linh mệnh nhịn không được nữa, cuối cùng lên tiếng hỏi.
- Lạc Hành, ngươi vì cái gì đi nói những thứ đó với hai người họ? Làm như vậy, chỉ càng khiến họ nghi ngờ chúng ta mà thôi.
- Vì cái gì à?
Lạc Hành mỉm cười.
- Chính là vì muốn họ nghi ngờ đấy.
Ta cũng muốn xem Thiết Nhược Nam điều tra thế nào đây.
Tiếp theo, ta còn phải dẫn họ đến cái truyền thừa mà ta thiết lập ra kia.
Ha ha, thật trong đợi biểu cảm của Thiết Nhược Nam a.
Nghe hắn đáp, Phương Chính không khỏi cảm thấy bất lực trước linh hồn này của mình.
Phương Nguyên tìm mọi cách tránh xa hai cha con Thiết gia ra, Lạc Hành lại đâm đầu vào.
- À, Phương Chính.
Lúc này, Lạc Hành lại lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
- Trong khoảng thời gian sắp tới ta phải chủ trì cơ thể, ít nhất là đến khi chạy khỏi Thanh Mao sơn.
Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi thay ta suy tính vài việc đi.
Ta sẽ bàn giao cụ thể lại những việc cần ngươi suy tính.
- Ta sẽ cố.
Phương Chính đáp.
- Nhưng không chắc là ta có thể làm tốt.
Dù gì Tiểu Thiên đã bị ngươi đuổi đi, không biết khi nào mới về tới...
Phương Chính cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Hắn luôn nghĩ, có hệ thống bên cạnh có bao nhiêu điều tốt.
Nhưng không hiểu sau Lạc Hành lại cương quyết ép nó đi làm nhiệm vụ.
- Rõ ràng ngươi có thể mua con tiên cổ đó trong cửa hàng, vì sao cứ phải để Tiểu Thiên đi tìm? Lỡ như nó không về kịp, không thể phát động sát chiêu thì phải làm sao? Ngươi phải biết, sát chiêu đó cần tiêu hao tiên nguyên, không có Tiểu Thiên ra tay thì không được.
Còn chưa nói tới, thức ăn ngươi dự trữ không nhiều, lỡ như thiếu thức ăn thì mấy con cổ trong tay chúng ta phải làm sao đây?
Phương Chính trách móc một lúc, lại phát hiện Lạc Hành chỉ cười chứ không nói gì, nhất thời cảm thấy tức giận không thôi.
- Ngươi đừng có ở đó cười nhạo ta.
Ta là đang lo lắng cho an nguy của mình...
- Phương Chính a...
Lạc Hành lên tiếng trấn an Phương Chính.
- Yên tâm đi, ta có thể gọi nó về