Ân Ly tỉnh lại trong một cơn đau đầu khá nặng.Đôi mắt nặng trĩu cố gắng mở to ra.Ân Ly nhìn không gian xung quanh.
Đù!Chết,chết.
Không được chửi bậy.
Mình là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng đờ mờ,đây là chốn tục nhân nào đây!
Đây là một hang động khá tối,Ân Ly đang nằm trên giường đá.
Có đèn cháy bằng linh lực giúp hang động đỡ tối.Ân Ly đi thẳng đến mỏi chân,mà vẫn chưa thấy đường cùng đâu.Hình như ở đây,có ảo ảnh.
Nhưng,
Rốt cuộc là con chó nào đưa cô tới đây!
Không được.
Mô phật,mô phật.
Tâm tĩnh,tâm tĩnh.
Mẹ!Cẩu hệ thống,mi đi đâu rồi!
[Tỷ tỷ, tỷ gọi ta?].
Ân Ly nghe tiếng cẩu hệ thống,liền cười một nụ cười hắc hắc.
Lúc cần,không thấy mi đâu.
Mi bẫy ta?
[Tỷ tỷ, người ta có việc mà.].
[Thẻ bình an đã hắc hoá, tỷ tỷ hãy cẩn thận.]
Ân Ly lúc này thì đã bật cười ra thành tiếng.
"Hoá ra là tên chó chết này dám bắt cóc ta.Mi biết?"
[Tỷ tỷ,là thẻ bình an thịnh thế mỹ nhan.].
Nói xong lời này.
Bùm!
Bye bye tiểu tỷ tỷ,nó đi biển đây.
Tiếng bước chân mạnh từ một phía nào đó khiến Ân Ly nhíu mày.
Đúng lúc đó,một vòng tay mạnh mẽ luồn vào eo cô,cằm dựa vai cô,ôm cô thật chặt.
"Ân Ly,nàng có đói không?"
Liễm Thâm từ sau lưng,khẽ nói gần tai cô khiến tai Ân Ly có chút hơi ngứa,hơi ấm từ hơi thở của Liễm Thâm làm cô có chút không thoải mái.
Ân Ly nhưng cũng không vì thế mà mất tự nhiên,ngón tay bên cạnh giơ lên,chạm vào cằm Liễm Thâm.Đôi mắt Ân Ly trở nên nguy hiểm và sắc bén.Cô cười.
"Ngươi muốn nhốt ta nơi này?"
Ân Ly cười chứ thật chất trong lòng không cười.
Cô dùng tay ở dưới chuẩn bị phóng linh lực tấn công Liễm Thâm,nhưng lại có một lực lượng nào đó trong không khí ngăn cản cô.
Liễm Thâm vẫn một tay ôm lấy eo cô,tay Ân Ly đặt ở cằm anh,thì anh cúi đầu xuống,liếm ngón tay cô.
Cảm giác mát lạnh từ đầu lưỡi của Liễm Thâm khiến Ân Ly có chút run rẩy mà rụt tay lại.
Liễm Thâm từ trên cao nhìn thấy những biểu cảm đáng yêu của Ân Ly mà cười,tay không ngại mà cầm chắc