Ân Ly tỉnh dậy,đôi mắt vẫn còn mơ màng,hé mở ra.Cô nhìn thấy ánh nắng mờ ảo mà từ khi ở đây,cô chưa nhìn thấy.Tưởng như là mơ.
"Nàng không mơ đâu,nàng là phu thê của ta."
Ân Ly nghe thấy tiếng nói quen thuộc,quay mặt lại liền thấy ngay Liễm Thâm đang chỉnh chu quần áo.
Cơn đau nhức đột nhiên khiến Ân Ly không nói thành lời,trên người cô là đầy dấu tím hoa do trận đêm xuân đêm qua.Người cô rất đau,vậy mà hắn lại nhìn rất khỏe.
Dù sao,cũng là lần đầu.
"Nàng có sao không?Không thì ta ở lại với nàng?"
Liễm Thâm bày ra khuôn mặt lo lắng khiến Ân Ly dật mày.
Mi làm ta cho đã,giờ hỏi xem có đau không?
Đau,đau cái đầu nhà ngươi.
"Không cần,dù sao,đêm qua cũng không tệ."
Ân Ly dùng bộ mặt thản nhiên nhất,như mình là người chủ động vậy,mặc quần áo để ngay đầu giường.Có lẽ là Liễm Thâm mang để đấy.
Nhìn Liễm Thâm,thấy má anh phiếm hồng.Ân Ly cũng chán chường mà không nhắc lại chuyện bị bỏ thuốc.
[Haha!].
Nó cười.
Tỷ không muốn nhắc lại là vì sợ nhục sao?
Bị thẻ bình mê hoặc rồi.
"Mi thử nói lại xem?"
Ân Ly nghe tiếng hệ thống,đốt ngón tay khẽ bóp.
[........].Nó,có nói gì đâu nhỉ?
"Ta có việc,nàng có thể ra ngoài một chút."
Ân Ly nghe thấy,cũng lười nói,nghe tiếng chân Liễm Thâm rời đi đã xa,mới nằm ngả cả người xuống giường đá.
*********
Còn bên Lâm Viên Môn,Liễu Như đã về được mấy ngày.
Thiên Thành cùng Yên Cửu ngồi đau đầu nghĩ về lời mà Liễu Như đã nói.
"Huynh có tin Ân Ly là nội gián không?"
".....Chứng cứ là sự thật."
Thiên Thành cũng chẳng biết nói gì,nhớ lại lời Liễu Như khi được thả về.
Liễu Như một thân tàn tạ, người rướm máu,mặt đen xùi,ôm người chạy.Khi có sư đệ nhìn thấy,thì liền mang lên gặp anh.
Do chạy và bị hành hạ quá nhiều,Liễu Như chỉ kịp nói Ân Ly là nội gián,nói cho bên ma tộc biết Liễu Như đến đó.Bằng chứng là con bé nhìn thấy khế ước giữa ma tôn và Ân Ly.
Yên Cửu khi đó cũng nhìn thấy nó ngờ ngợ.
Nhưng để đồ đệ yên tâm,nên mới tạm thời bác bỏ đi.
Liễu Như như vậy,làm sao mà nói dối ai được.