Thời gian nghỉ ngơi trở nên quan trọng với mỗi một người xuyên không, thế nhưng vừa trở về nghỉ mệt chưa đầy 2 ngày Huyền Trang đã nhận ngay một nhiệm vụ mới.
Một cuốn sách rơi từ trên trần nhà rơi xuống, qua một hệ thống định vị phân tích đó là một cỗ máy thu nhỏ trong khu nghỉ ngơi của mỗi người làm nhiệm vụ.
Kiểm soát đánh giá thông tin, kết quả tiến trình nhiệm vụ của từng người và gửi lên trung tâm nguồn, sau đó trung tâm sẽ xem xét và gửi lại bản thảo thích hợp để người đó thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Và thường thì những người làm như Huyền Trang sẽ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian tương đối dài, tầm 1 tuần đến 1 tháng và hơn cả thế.
Nhưng tại sao.
Tại sao cô chỉ vừa thực hiện nhiệm vụ trước cách đây có 2 ngày còn chưa kịp nghỉ xả xì chét lấy lại sức lực thì đã có một bản thảo từ trên trời rơi xuống.
Ôi, không thể để cho người làm này nghỉ ngơi ngủ đủ giấc rồi hãy ra lệnh muốn làm cái gì thì làm cái đấy chứ.
Khi cầm cuốn sách này lên thì một cú sốc nữa, sao lại vào đúng quyển này.
Đây là một cuốn sách nói về một cuộc sống buồn tẻ của một người con gái thời phong kiến.
Sao lại nói là buồn tẻ vì kết cục cũng chỉ một chữ chết như mở màn.
Ở đất nước Uyên Ninh, nhân vật chính sinh ra lớn lên, đến một thời điểm thì đức vua mắc một căn bệnh nặng, cơ duyên làm sao mà tìm và chế ra thuốc trường sinh.
Và cha của Uyên Ninh lại là người làm phương thuốc đó.
Sau cùng thuốc không tạo ra được, nhà vua cũng không qua khỏi, cả gia đình bị lăng hình xử trảm may sao Uyên Ninh thoát được.
Nhưng sau cùng cũng một chữ die.
- A...a...a...!Cái kịch bản kiểu gì vậy.
Tại sao lại cứ phải là kết cục này, rốt cuộc là ai đã giáng xuống đầu mình cái cục gạch như mạng sống của mình vậy.
Và cục gạch đấy chỉ to bằng một tập sách mỏng.
Xoẹt.........!Tiếng cánh cửa tự động mở ra.
Brừm...Brừm...!- Một người máy tròn tròn trơn nhẵn có màu xanh biển lung linh trước ánh sáng căn phòng chậm rãi "đi" tới.
- Cô còn ngồi đây làm cái gì thế, sắp đến giờ cô tiếp nhận nhiệm vụ mới rồi - Một giọng nói rè rè ngang như cua chậm rãi cất lên.
- Tôi đang ngồi xem lại quyển sách lần cuối.
- Rồi quay ra kể lể.
- Sao tôi đã nhận được nhiệm vụ mới rồi, tôi còn chưa nghỉ đủ mà.
Người máy tiện "tay" cầm lấy bản thảo lật qua lật lại rồi đáp.
- Thuốc trường sinh.
Lần này cô xuyên sách vào trúng kịch bản hề hước đấy.
- Cũng vẫn giọng nói ngang phè ấy cất lên đùa cợt mà nhìn không ra một tí hài hước nào.
- Chắc nguồn thấy cô hoàn thành xuất sắc quá nên muốn thưởng thêm phần thưởng cho cô đấy.
Mặt Huyền Trang đã xị xuống như lốp xe bị xịt.
- Tôi thấy mọi thứ không ổn tí nào.
- Chờ thông báo nhiệm vụ đã.
Bảng điều hành trên trần đang đóng gập tự động mở ra hạ xuống.
Trên đó có hiện lên dòng chữ:
Nhiệm vụ lần này: