Thôi xong, sao lại bất cẩn như thế này.
Nhìn mặt những tên bặm trợn này khiến cho người khác phải rùng mình sợ hãi, những người này định hăm dọa một cô nương ngay giữa đường thế này sao.
Nàng uống một hơi cạn đến gần đáy.
- Á........!Ở đâu ra những người đáng sợ lại gần tiểu cô nương ta như thế này.
Aaaaaa, đáng sợ quá, tránh xa ta ra, tránh xa ta ra.
Có ai ở ngoài đó không.
- Ấy, cô em, chúng ta còn chưa làm gì mà, cô em muốn chúng ta làm gì cô em hả.
Vừa nói tay hắn đặt lên một bên vai của Uyên Ninh, đúng vậy, chính là vai trái, nơi hai tấm gỗ đang kẹp làm bất động một bên vai.
Hắn, tên đang đặt tay lên vai trái kia, dùng lực đẩy mạnh vào xương vai sau lưng Uyên Ninh, ấn chính xác vào vết rạn, Uyên Ninh đau đến đứng người.
- Ngươi làm gì ta thế hả...!- đau chết người mất - Các ngươi thế mà lại bắt nạt một người yếu đuối bị thương như ta sao?
- Các anh đây thích trêu đùa với cô em vậy đấy, cô em không thích hả?
Tên đối diện cô hếch cằm nhìn cô, cầm cốc nước đang uống dở của Uyên Ninh đổ thẳng vào người nàng.
Mặt nàng, áo ngoài ướt một mảng.
Uyên Ninh nhắm mắt hít thở lấy bình tĩnh.
Bên ngoài, khách khứa xung quanh thấy cảnh này đều muốn đứng lên ngăn cản, nhưng đồng bọn xung quanh uy hiếp không cho đến gần, cũng không có kẻ nào được ra khỏi quán vào lúc này.
Uyên Ninh đã chịu hết nổi rồi, bên vai tên kia vẫn đang đặt tay lên vết rạn, đang dùng lực như muốn xé vết rạn kia to hơn.
Nàng gồng tay cầm bịch thuốc của mình đập thẳng vào mặt tên kia, đồng thời đạp đổ chiếc bàn về phía đối diện.
Lực tay của nàng không được khỏe nên bịch thuốc vào mặt tên kia cũng không quá mạnh, nhưng cũng đủ giống như ăn trọn một cú đạp.
Hắn tức giận cầm lấy bịch thuốc trên mặt mình bóp nát.
- Con mẹ nó, mày to gan quá nhỉ con oắt con.
Uyên Ninh đâu có ngu mà ngồi im đấy ăn một cú đập của hắn, ăn trọn nó rồi chắc cái mạng này nằm thoi thóp.
Nàng đá mạnh ghế hắn đang ngồi khiến nó văng ra xa, những tên còn lại cầm chặt tay bên kia của nàng, tức thời một con dao trong áo nàng lấy ra nhắm thẳng vào tay hắn cứa mạnh một đường dài qua cổ tay.
- Aaaa, con này, mày muốn chết đúng không?
Nói xong hắn giáng một bạt tai xuống mặt Uyên Ninh.
Đau quá.
Ở trần đời chưa có ai dám tát nàng như thế.
Bọn mày mới là đứa muốn chết.
Nàng cầm dao đâm thẳng vào yết hầu hắn, tên kia phát giác hất văng con dao ra xa, chân phải nàng đá thẳng xuống hạ bộ hắn.
Ngay lập tức hắn lăn ra đất nằm kêu không thành lời.
Lấy ra trong túi bột ớt, nàng chạy đến đâu rải đến đấy, nhanh chóng chạy ra khỏi quán.
Chạy càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, càng có người càng tốt hơn.
Đau quá.
Bọn này dám lộng hành giữa bàn dân thiên hạ thế này, chứng tỏ chúng chẳng sợ gì, có ô đằng sau to quá mà.
Vương gia, ngày hôm nay Uyên Ninh ta đây nhất định phải trả lại ông gấp trăm nghìn lần.
- Mau bắt nó lại nhanh.
Ông đây phải xử nó ra bã, không được để nó chạy thoát.
- Bớ làng nước ơi, có thổ phỉ bắt nạt tiểu nữ, có thổ phỉ hiếp đáp ta, người đâu mau bắt chúng lại....
Nàng hướng thẳng về phía các lang y mà chạy, miệng vừa lớn tiếng kêu la.
Bọn chúng ở đằng sau càng tăng tốc bắt lại nàng.
Chạy gần đến nửa con đường thì thấy có ba bóng dáng người đang đi đến đây.
May quá, có người rồi, nàng lên tiếng gọi:
- Ba vị đại hiệ..p....!kia
Ai kia, sao người lại ở chỗ này được.
Sao lại thế này.
Aaaaaa đừng có đến đây.
- Uyên Ninh hét thầm trong đầu chạy thục mạng.
Ba người kia chính là Phù Ngọc, Nguyên Sơ và Hạ Đằng đang vừa đi vừa trao đổi đến quán trọ đằng trước.
Uyên Ninh chạy quặt sang phải bất chấp người đằng sau sắp đuổi sát đến nơi.
- Đừng đuổi theo nữa, các ngươi không bắt được ta đâu.
- Con khốn tao phải băm vằm mày ra mới xả được cơn tức này.
Chính lời nói oang oang của hắn đã thu hút ba người kia, họ nhìn đằng trước có một tốp người mặt mày bặm trợn đang đuổi theo một cô nương.
Phù Ngọc...
Ba người lập tức xông lên bắt giữ tốp người kia.
Người máy ngồi theo dõi qua màn hình đắc chí: "Hahaha, đến số rồi mấy em ơi, ba người bảo vệ Uyên Ninh đã đến, các em chuẩn bị tinh thần đi." rồi cười lớn.
Ba người đứng chặn