Ánh đèn rọi chiếu dần dần người ngồi trên cao kia.
Thành Không khoác áo bào đen dựa thân người vào thân ghế, áo choàng ngoài phủ những mắt lông công, phượng hoàng đỏ rực, đây chính là lông vũ của phượng hoàng còn sót lại sau trận chiến yêu ma hơn triệu năm về trước.
Chàng đã ra tay sát hại thần từ thượng cổ như mọi người đồn, trên trán ấn kí thần tiên đã thay một màu đen đỏ phong bế sức mạnh.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ ma quái tàn ác, chàng không còn là vị thần hiền từ, đ ĩnh đạc như trước kia.
Thật sự đã đi đến bước này, thật sự tất cả đều do một tay chàng tạo nên cung điện bóng tối này.
- Thành Không...!người...!thật sự không thể nào quay về thiên giới nữa rồi.
Vì sao người thành ra thế này.
Thành Không cứ ngồi như thế nhìn xuống Minh Chi một hồi, mãi lúc sau mới mở miệng.
Giọng của hắn cũng đã nhuốm vài phần yêu khí, vang rền đầy chấn uy.
Những tiểu tiên nhỏ bé tiên khí còn yếu trong phạm vi nghe thấy sẽ bị đánh tan biến, nguyên thần cũng chỉ còn thoi thóp.
- Chà chà! Xem ai đến tìm ta đây.
Minh Chi tiên tử! Ngươi ở thiên giới nhàn rỗi quá hay sao mà theo ta tới tận ma giới thế này.
Ngươi lặn lội đến đây chỉ để lải nhải bên tai vài câu nhảm nhí vậy thôi sao! Nói, lão già kia phái ngươi đến đây là muốn làm gì?
Thành Không nhìn Minh Chi đứng ở dưới bị trói phong bế pháp lực, y phục chật vật lấm lem vài chỗ loang máu tươi đỏ thẫm.
Máu của tiên nhân là vật đại bổ cho yêu ma, không chỉ tăng cường thần thức mà còn sức mạnh.
Nhìn qua thì Minh Chi chưa bị những thuộc hạ dưới trướng hành hạ tra tấn gì.
Hắn hiểu quá rõ người đứng trước mặt, cũng thừa biết nàng đến đây vì mục đích gì, nhìn vào đôi mắt kia đã bộc lộ hết ra ngoài rồi.
Mặt hắn dửng dưng coi thường, quan sát xem Minh Chi sẽ làm gì tiếp theo.
Minh Chi sợ hãi nhìn Thành Không, nàng dù đã nghe qua các vị thần tiên khác nói đến nhưng vẫn không tin.
Nàng vừa tỉnh dậy sau khi hết một kiếp người xuống trần đầu thai, biết Thành Không thần đã đọa ma nàng đã đi hỏi khắp thiên giới, biết hắn vừa đánh xuống Đông Hải cướp vật thánh thì chạy đến đuổi theo.
Theo chân xuống tận cung điện dưới ma giới thế này là Thành Không sơ suất hay do thần quân cố tình.
Mặt mày nàng tái nhợt, ánh mắt hỗn độn cảm xúc nhìn người áo đen kia.
- Tiên tử thiên giới mà yếu đuối nhu nhược thế này, thật mất mặt lão già Thiên Đế quá.
- rồi quay ra thuộc hạ và người đồng hành - Các ngươi xem một ngày vương không ở thiên giới mà thiên đình đã thành ra thế này, ngay cả một tiểu tiên cấp trung thấy ta mà cũng co rúm thế này.
Chung quanh đồng thanh cất tiếng cười lớn đủ mọi loại âm thanh ghê rợn.
Minh Chi không sợ hãi trước những tên yêu ma kia, nàng cũng không hơi đâu nghĩ đến cái kết tử hình cho mình, chỉ chăm chăm nhìn Thành Không.
Thành Không thần quân là một vị thần - con trai của thủy tổ thần Sấm từ triệu năm trước, sinh ra ngủ trong trứng suốt gần nghìn năm, lúc nở ra thì lại ngủ đông hơn trăm năm mới mở mắt, hấp thụ tinh hoa đất trời mà tu luyện.
Từ khi sinh ra Thành Không thần đã hiển nhiên trở thành trụ cột, một luồng sáng trong lòng chúng thần tiên.
Còn Minh Chi chân thân là một bông sen hồng tự hấp thụ linh khí và nghe giảng kinh từ các tiên nên đã tự luyện thành hình.
Minh Chi được một chân nhân có tiếng trong hàng ngũ nhị thập ngũ chân nhân chọn làm đệ tử, sau đi theo Thành Không thần phò tá.
Nàng hiểu rõ thần quân là người thế nào, một người chính trực ánh trăng tỏ rõ nhún nhường như thế tại sao lại đọa ma được.
Giờ đây không còn bóng dáng vị thần người người ngưỡng mộ mà là một đại ma đầu đem đến cơn ác mộng cho bao người.
Nàng tự mình chất vấn bao câu hỏi trong lòng không lời hồi đáp từ người đối diện, mắt đối mắt, không nói một lời nào.
Một thoáng sau, nàng