Trong phủ Thượng thư hiện giờ đang vang lên tiếng đàn bầu, hai vợ chồng Trần thượng thư đã phải chịu đựng tiếng đàn "vỡ lòng" này của Uyên Ninh suốt hơn tuần lễ nay rồi.
Đến khi hai người lớn tuổi không thể chịu được nữa thì một buổi sáng, phu nhân đến trước cửa phòng Uyên Ninh nói lớn:
- Uyên Ninh, nhà chúng ta không phải nhỏ nhưng cũng không quá rộng lớn so với các quan đương triều.
Nhưng con có biết không, con tập đàn suốt hơn một tuần nay rồi mà con tập ở đâu, ta và cha con cũng đều nghe thấy.
Có ai đánh đàn giống con không? Không được tập đàn trong phủ Thượng tư nữa, hãy ra ngoài tìm nơi nào yên tĩnh hay lớp học đàn mà tập tành đàng hoàng đi.
Mới sáng sớm đừng hù dọa tai của hai người già chúng ta.
Uyên Ninh đang tập đàn nghe mẹ nói thì ngừng lại, nàng tập đàn nên không bị ảnh hưởng hay không để ý, nhưng tiếng đàn của nàng quả thật làm người khác thấy ghê sợ.
Ngay từ đầu người máy đã ngăn nàng lại nhưng vẫn không nghe, cuối cùng một tuần trôi qua dở vẫn hoàn dở.
Uyên Ninh thấy thái độ của mẹ nghiêm khắc như thế thì cũng biết mình đang gây họa, liền cuốn gói đàn gọi hộ vệ Ám ra khỏi nhà.
Ám ôm cây đàn bầu theo chân Uyên Ninh đi tìm chỗ "trú".
Đi đến cây cầu thấy bàn ghế gỗ dưới gốc cây xoan, ở đây cũng thưa thớt người qua lại thì hai người ngồi tại đây tập đàn.
Ám thấy tiểu thư tập đàn cần mẫn như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, bèn hỏi:
- Tiểu thư tập đàn đã hơn một tuần rồi mà vẫn y như lúc đầu, Hạ Đằng kia nói vậy đâu có đáng tin, người có cần phải khổ như vậy ko.
- Anh thấy ta đàn rất dở sao? - Uyên Ninh vẫn vừa tập đàn vừa trả lời Ám.
- Không phải rất dở mà cực kì dở tệ, phải nói là người không có năng khiếu gì về đàn nhạc này.
Có thật là người biết đánh đàn không vậy?
- Ta biết đánh mà, ta còn cần thêm chút thời gian nữa để làm quen.
Ám lắc đầu ngán ngẩm, thế này thì khi nào mới biết đánh đàn.
Về chuyện phủ Viên ngoại và gặp Hạ Đằng lần trước, Ám vẫn chưa nói với thượng thư và phu nhân, tiểu thư nói sẽ tự mình giải quyết việc này.
Không biết trong thời gian bao lâu nhưng nhìn tiểu thư nỗ lực đàn thế này cũng thấy quyết tâm tự mình "giải phóng" đang rất lớn.
Đây cùng lắm là trò chơi lúc rảnh rỗi của các tiểu thư công tử, hơn một chút thì có liên quan đến các quan, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì báo lại với thượng thư vẫn còn được.
Nhìn tiểu thư đang tập đàn mà vẫn không đâu vào đâu, Ám nói:
- Tiểu thư có cần người chỉ dẫn đánh đàn không, ta có quen biết một người đánh đàn rất cừ, còn đúng sở trường đàn bầu nữa.
- Thật sao, vậy hãy giới thiệu cho ta gặp người đó, ta tự mò cũng đang thắc mắc nhiều chỗ.
Ôi tự mò sao! Đúng là người mệt không phải người đánh đàn mà chính là người nghe.
Nói không ngoa chứ phu nhân và thượng thư còn chịu đựng được hơn một tuần là giỏi lắm rồi, Ám chỉ nghe thấy tiếng đàn trong lúc làm nhiệm vụ xong trở về phủ và hiện tại của tiểu thư đã không thể nào chịu đựng được.
Cho nên giờ mới đề xuất người đàn hay cho tiểu thư theo học, mà người này cũng...!với tiểu thư sẽ có chút vấn đề.
- Đàn bầu vào tay người này thanh âm như nhảy múa, da diết làm lắng đọng tâm khảm người nghe.
Tiểu thư học hỏi từ người này sẽ giúp người nâng cao món nghề.
Chỉ là...!cái giá trả lại là phải làm hài lòng một việc mà cô ả muốn.
- Cô ả...!đây là phụ nữ sao? Ngươi quen biết cũng rộng rãi nhỉ!
- Chuyện, mà tiểu thư nên đi ngay giờ thôi, bây giờ khá đông người qua lại.
Hai người lại cuốn đồ đi tìm người thầy dạy đàn kia, một lát sau cả hai dừng chân trước một thanh lâu, Uyên Ninh đứng đó nhìn hàng người ra vào tấp nập.
- Ngươi nói ở đây có người đàn hay sẽ dạy cho ta, không lẽ chính là kỹ nữ sao?
- Có chuyện gì không được sao? - Ám nhìn Uyên Ninh đang hằm hằm nhìn mình thì rụt đầu lại.
- Tiểu thư bình tĩnh, không giống như người nghĩ đâu, cứ vào trong trước đã rồi chuyện đâu còn có đó.
Vào bên trong chỉ cần có cái này - Ám giơ hai đầu ngón tay cái và trỏ xoa xoa - Tiểu thư chắc người không cần lo việc này rồi.
Ám nhắm mắt làm ngơ ánh