Khiêu khích tự tin là thế, ai ngờ hắn thật sự định thao chết cậu.
Không biết đã ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần.
Đã thế còn khóc lóc van xin mà cũng vô ích.
Lệnh Khiêm lại như con hổ đói, làm không biết mệt, vừa mạnh vừa dai dẳng.
Hại tấm thân mỏng manh yếu ớt thê thảm.
Chật vật thức dậy, hai chân vẫn hơi run, không khép lại nổi.
_ Tiểu mao, đều tại ngươi cả, tại ngươi hết
_ [ Kí chủ, không phải hôm qua người vứt hết liêm sỉ quyến rũ nam phản diện mà.
Khi làm còn rên la lên sung sướng.
Sao giờ lại trách bổn hệ thống ]
_ Câm miệng!
Cả mặt cậu đỏ lên.
Sao có thể nói ra những lời đó vô tư như thế.
Hay cho bản mặt mèo kia, tỏ ra đáng thương gì chứ.
Kẻ đáng thương phải là cậu.
Lật lớp chăn ra.
Đôi chân trắng chi chít các vết hôn xanh tím.
Bộ sinh năm cẩu sao? Cắn tơi tả không chừa nơi nào như vậy.
Nắm lấy thành giường, cố gắng lết thân tàn đứng dậy.
May quá, chân chưa có phế.
Vừa chạm đất thì..." Rầm "
_ Aaaaaaaa!
Đau, đau chết cậu rồi!!!!!!
Lệnh Khiêm từ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền đi vào.
Bất ngờ thấy cậu nằm dưới đất bèn bế lên.
Nhìn thấy anh Tử Mộc càng ấm ức, khóc lớn hơn
_ Tất cả là tại hoàng thượng! Sao lại làm ta ra nông nỗi này hức!
Thấy mèo nhỏ làm nũng anh không khỏi bật cười.
Vừa hôm qua là ai khiêu khíc, là ai đòi thao chết.
Bất lực thật mà
_ Được được, tại ta hết, đều tại ta
_ Mau nhìn đi...hức...giờ ta còn không đi nổi! Không đứng lên nổi! Cả người ê ẩm!
_ Trẫm biết rồi, nín đi đừng khóc
Cậu tựa đầu vào vai anh, cắn vào bắp tay thật mạnh.
" Ta cắn ngươi, bổn kí chủ cắn chết nhà ngươi "
Lệnh Khiêm sủng nịnh xoa đầu Tử Mộc.
Thở dài với hành động hết mức trẻ con này.
Mèo nhỏ ngứa răng kiếm đại thứ để cắn?.
Thôi, thích gì thì làm nấy đi, một vị vua anh minh anh đây không chấp văth mấy điều nhỏ nhặt.1
Mai Mai đứng bên ngoài cầm chậu nước ấm.
Vốn định đem vào cho cậu rửa mặt thì bắt gặp hai con người đang tình tứ với nhau.
Cô cảm thấy chủ tử đẹp như vậy, hoàng thượng yêu thích cũng là lẽ đương nhiên.
Huống hồ vừa đêm qua Mai Mai ngủ phòng bên cạnh.
Cô nghe thấy tiếng cả hai làm mãi, Tử Mộc còn