Mộ Khiêm xuất quân đã hơn 4 tháng trời.
Cầm gươm chắc ngư giữ lấy chính mạng sống.
Bởi với một chiên binh, tay buông kiếm là buông bỏ đất nước, cũng như từ bỏ lý do duy nhất anh tới đây.
Ngã xuống thì lại đứng lên, thấy tướng quân liều mạng chiến đấu, binh lính càng đánh càng cuồng dã.
Thấy địch là chém thấy địch là chém, kể cả trên người có thêm vài vết thương cũng chỉ khiến tinh thần thêm tỉnh táo.
Không chút nhụt chí
Thời gian đó, đã có lần cậu hỏi Lệnh Khiêm rằng:"Hoàng thượng, người có yêu Tử Mộc không"
Cũng mong mỏi, cũng trông chờ.
Nhưng câu trả lời Tử Mộc nhận được chỉ là:" Trẫm mệt rồi".
Có lẽ con tim anh có bao nhiêu chỗ, thì đã dành hết cho ánh trăng của mình rồi.
Còn cậu, chắc đang núp trong mấy góc khuất của trái tim đó.
Cố gắng loi nhoi lên mà không được
Cầm chiếc túi thơm màu vàng sáng màu trên tay.
Nở một nụ cười ngao ngán, cài qua bên hông cạnh chiếc ngọc bội xanh cậu cố tình để lộ ra ngoài.
Lạt Lạt đứng bên ngoài nhìn vào, mắt phượng khẽ hẹp dài.
Ngọc bội kia là của nam nhân, còn khắc chữ cao.
Vừa này còn nâng niu cái túi thơm đó như vậy, lẽ nào....?
_ Đáng thương làm sao, một tên gay được hoàng thượng sủng ái như ngươi cuối cùng cũng bị ta đè bẹp dưới chân~
_ Nhan phi rảnh rỗi sao lại tới đây?
_ Bổn cung tới thăm ngươi, còn cần phải có lý do sao?
Cô lướt qua cậu ngồi xuống, tự rót trà cho mình, hưởng thụ vui vẻ.
Mai Mai hận không cầm chiếc cốc đó đi rửa bằng cồn" Ả khốn nạn dám uống bộ chén mới của chủ tử ta, bổn cô nương có ngày lột da ngươi!!"
_ Tử Mộc sao dám có ý đó, bỗng nhiên được Nhan phi quan tâm có chút sợ hãi...!
_ Sợ hãi? Kẻ có gan đi thông gian như ngươi mà cũng biết sợ?
Từ Mộc cau có nhìn vào gương mặt đắc ý kia, còn nghĩ nữ chính thông minh ra sao, vẫn là mắc câu của cậu rồi.
_ Nhan phi, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa?
_ ahaha......!
Lạt Lạt đứng phắt dậy, đối diện với cậu.
Gương mặt đẹp đẽ này khiến cô càng nhìn càng chán ghét.
Tay che miệng nói nhỏ nhưng đủ nghe