Dụ Tả Kim biến thành một cỗ máy đọc lời thoại không có tình cảm.
"Cậu đừng quá kích động".
Hạ Chi Kỳ khoa tay múa chân thể hiện ra kỹ năng diễn xuất cần thiết cho giới giải trí nước nhà: "Sao em có thể không kích động được chứ? Thế mà anh lại dám dẫn cậu ta đi ăn dâu tây?"
Thịnh Uyên bóp giọng online: "Ăn dâu tây thì làm sao?"
"Tôi đã nói rồi mà!" Hạ Chi Kỳ ngửa mặt lên trời gào thét: "Đó là dâu tây huyết mã quý giá đấy!!!"
Quý Minh Lai trợn tròn mắt theo dõi cảnh tượng phía bên bọn họ, sụt sịt hít nước mũi vào.
Sụt.
Cánh tay Dụ Tả Kim bị Thịnh Uyên ôm, nửa người cứng đờ bất động.
Thế nhưng mặc dù tay chân hắn đang cứng ngắc thì lòng hắn vẫn hết sức hưởng thụ.
Hạ Chi Kỳ không chịu thôi: "Nói đi! Tại sao hai người lại cùng ăn dâu tây ở chỗ này?"
Dụ Tả Kim: "Lãng mạn".
"Ăn dâu tây thì lãng mạn còn ăn bánh paratha thì thô tục đúng không?"
Dụ Tả Kim: "Cậu nói xem".
Ai thèm ăn bánh paratha của mày chứ.
Hạ Chi Kỳ tung một nắm đấm vào giữa không trung, Dụ Tả Kim đứng im không nhúc nhích.
Hạ Chi Kỳ:?
Sao lại không diễn theo kịch bản nữa rồi?
Dụ Tả Kim nhìn Hạ Chi Kỳ đột ngột xông đến trước mặt vung cú đấm:?
Thịnh Uyên thấy thế, bổ nhào tới trước mặt Dụ Tả Kim, giơ tay che mặt cho hắn.
"Ôi chao! Chồng ơi!"
Dụ Tả Kim ngừng thở, si mê nhìn người trước mắt.
Hắn nâng tay lên đỡ bàn tay trên mặt mình.
"Không sao đâu".
Đã diễn phải diễn tới cùng, Thịnh Uyên mạnh mẽ xoay người chỉ vào Hạ Chi Kỳ: "Cậu dựa vào đâu mà dám ra tay với chồng của tôi thế hả?"
"Hôm nay tôi muốn đánh anh ta! Tôi cứ muốn đánh anh ta đấy!!!"
Hạ Chi Kỳ kéo mạnh Thịnh Uyên ra ngoài, giả vờ định ẩu đả với Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên làm bộ xua tay: "Hai người đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau mà!"
Thật Nỗ Lực:...
Đúng là một màn kịch xuất sắc.
Nếu như không phải nó đang tồn tại trong ý thức của Thịnh Uyên thì nó đã sớm không muốn xem nữa.
Quý Minh Lai hứng gió sông chứng kiến tình cảnh náo nhiệt bên kia, hoàn toàn không hay không biết Thịnh Uyên đang càng lúc càng gần mình.
"Chồng ơi! Cố lên!!"
Cậu lùi bước chân đến bên cạnh thanh chắn, thừa dịp tầm mắt của Quý Minh Lai đang mải tập trung hóng kịch, Thịnh Uyên đột ngột xoay người, một tay ôm lấy cổ của đối phương, một tay khống chế cánh tay Quý Minh Lai, ra sức kéo cậu ta quay trở lại.
Trời đất quay cuồng, hai cậu trai song song ngã xuống.
Bịch bịch ---
Sự đã thành, Dụ Tả Kim xách Hạ Chi Kỳ vẫn đang chìm đắm trong kịch bản không biết trời trăng mây sao, nhanh chân đi về phía Thịnh Uyên.
Quý Minh Lai được cứu trở về liền liều mạng giãy giụa trên mặt đất, con cá chép mới bị câu lên cũng không giãy giụa nhiều bằng cậu ta.
Quý Minh Lai muốn bò lại ra bên ngoài thanh chắn nhưng Thịnh Uyên cũng đã đứng dậy ngáng chân cậu ta một cái, Quý Minh Lai ngã nhào xuống thêm lần nữa.
Lần ngã này Thịnh Uyên không chờ cậu ta giãy giụa thêm liền đặt mông ngồi luôn lên lưng Quý Minh Lai.
"Chờ cậu tỉnh táo lại anh đây sẽ nói chuyện với cậu sau".
Quý Minh Lai biến thành một con rùa nhỏ vùng vẫy tay chân giãy đạp khắp mặt đất.
Nước mắt trộn lẫn nước mũi dán lên trên khuôn mặt.
"Xin cậu đấy, cậu cứ để tôi chết đi, tôi thật sự không thể sống được nữa".
Cậu ta rất tuyệt vọng, sợ chết nhưng lại không dám sống sót.
Thịnh Uyên khẽ chửi bậy trong miệng một tiếng, không hề khách khí vươn cánh tay chào hỏi đầu cậu ta một cú.
Cậu tức giận trách mắng: "Có gì mà không sống nổi? Cậu thiếu cánh tay hay thiếu cái chân?"
Quý Minh Lai bị cú đánh này đánh cho hồ đồ.
"Nhà cậu chỉ có một mình cậu có phải không? Nếu như cậu muốn tự tử vì bố mẹ mình thì tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu như không phải..."
Giọng điệu của cậu rất lạnh lùng giống như đang định bẻ cậu ta ra thành tám miếng.
Quý Minh Lai bật khóc: "Không phải đâu, tôi nợ tiền, nợ đến mười vạn.
Tôi không thể nào sống nổi nữa, tôi không có tiền, tôi không trả nổi".
Cậu ta chỉ là một con mọt sách, bình thường cũng không giao lưu nhiều với các bạn bè, nhát gan không thích nói chuyện, tính tình hơi quái gở, vai không gánh vác nổi chuyện gì.
Quý Minh Lai vừa khóc vừa kể: "Tôi không trả nổi, lãi mẹ đẻ lãi con, tôi trả không được, càng nợ càng nhiều.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ, tôi có lỗi với bố mẹ..."
Thịnh Uyên đứng lên từ trên người cậu ta, giơ tay bóp chặt miệng mũi của Quý Minh Lai, hơi thở của đối phương đang trong tình trạng hơi gấp gáp quá.
"Chậm rãu hít vào, chậm rãi thở ra".
Hai con mắt của Quý Minh Lai sưng đỏ, tóc đen rối tung trước mắt, cả người lôi thôi lếch thếch, run rẩy gật đầu với cậu.
Chờ đến khi cậu ta bình tĩnh lại, Thịnh Uyên mới hỏi: "Tại sao cậu lại nợ nhiều tiền như thế?"
Thịnh Uyên vốn không có bao nhiêu ấn tượng đối với Quý Minh Lai nhưng lần trước đối phương đã từng giành giải nhì trong cuộc thi kiến thức chung được tổ chức bởi ba trường trung học phổ thông.
Lúc giành được giải thưởng 3.000 tệ, cậu ta đã vui mừng lẩm bẩm tháng này nhất định gia đình có thể ăn uống ngon hơn một chút.
Quý Minh Lai khóc đến độ nấc cụt: "Hu hu hu...!tháng trước điện thoại...!Điện thoại của tôi bị hỏng, tôi không nói với bố mẹ vì sợ mang tới cho họ gánh nặng.
Tôi định sử dụng tiền để dành của mình để mua...!mua một cái.
Nhưng số tiền tôi có bị thiếu mất 500 tệ, tôi đi tìm người để vay, ai ngờ sau này khi đem tiền trả lại, bọn họ nói rằng tôi phải trả thêm 500 nữa.
Tôi nghe lời họ trả cho họ thêm 500, về sau bọn họ lại bảo lãi suất chưa trả xong, tôi phải trả cho họ tổng cộng 100.000 tệ, lúc này tôi mới biết mình đã vay tiền của bọn cho vay nặng lãi".
"Bọn họ...!bọn họ nói nếu như tôi không trả tiền sẽ tìm tới bố mẹ.
Gia đình nhà tôi khó khăn, làm sao có thể lấy ra 100.000 tệ ngay được.
Tôi...!tôi có lỗi với bố mẹ tôi..."
Thịnh Uyên: "Cậu vay ở chỗ nào?"
Quý Minh Lai lấy ra một tờ quảng cáo nhỏ.
Thịnh Uyên nhìn hàng chữ bên trên tờ quảng cáo: "Cậu đã đủ 18 tuổi chưa?"
Quý Minh Lai lắc đầu.
"Vậy sao cậu phải sợ bọn họ?"
Quý Minh Lai: "Hả?"
"Bọn họ phải sợ cậu mới đúng".
Thịnh Uyên phủi bụi đất trên quần, nhàn nhạt phun ra một câu: "Cho trẻ em trong độ tuổi vị thành niên vay nặng lãi là hành vi trái pháp luật".
Nước mắt của Quý Minh Lai vẫn còn đọng trên mặt.
Thịnh Uyên: "Cậu chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể đưa chúng vào trong đồn cảnh sát".
Quý Minh Lai nhát gan, lúc bị tống tiền không hề nghĩ tới cách xử lý này.
Điện thoại di động của cậu ta lủng lẳng bên mép túi áo khoác, Thịnh Uyên tiện tay cầm lấy ấn 110: "Còn lại chuyện gì thì kể hết với cảnh sát".
Cậu dán điện thoại di động vào bên tai Quý Minh Lai.
"Bạn học này, cứu tinh của cậu tới rồi đây".
Theo tiếng nói của cậu thiếu niên đứng bên, âm thanh trong ống nghe nối tiếp truyền tới.
"Xin chào, đây là 110, xin hỏi bạn cần chúng tôi giúp đỡ gì không ạ?"
Gió đêm thổi tan sương mù che lối cậu thiếu niên nhỏ, con đường rộng lớn thênh thang mở ra.
Quý Minh Lai tuôn trào nước mắt: "Cần...!cần ạ".
"Cần".
"Xin các anh chị...!xin anh chị giúp em một chút".
Chờ Quý Minh Lai tự nắm chặt lấy di động, Thịnh Uyên cũng rời bước chân đi, tiếp tục quay về xử lý kẹo hồ lô dâu tây ban nãy mới đưa cho chú bán kẹo giữ hộ.
Chẳng bao lâu sau xe cảnh sát chạy tới, bố mẹ Quý Minh Lai cũng đến nơi.
Họ nhìn Quý Minh Lai chật vật tiều tụy dựa bên lan can cầu, vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong lồng ngực.
"Con dọa chết mẹ rồi, dọa chết mẹ rồi!"
Mẹ của Quý Minh Lai không thể khống chế được cảm xúc, cô sợ hãi sinh mệnh của con trai mình sẽ mất đi, cô sợ mình sẽ phải hối hận suốt cả cuộc đời, cũng may con trai cô vẫn sống sót sau cơn tai nạn.
Kẹo hồ lô chỉ còn