Dụ Tả Kim cõng Thịnh Uyên một đường trở về đến cổng trường trung học phổ thông số một, phòng bảo vệ của trường đang sáng đèn, hai chú bảo vệ chuẩn bị giao ca.
Dụ Tả Kim ở lại trong trường học khiến cho lãnh đạo và các giáo viên trong trường vô cùng đau đầu, hai năm trước hắn thường xuyên ra ngoài đánh nhau lúc nửa đêm, bảo vệ có muốn kéo cũng không kéo được, lăn lộn hoài cũng thành quen mặt.
Gần đây họ nghe nói đứa nhỏ đã trở nên ngoan ngoãn, không trốn học không đánh nhau ngày ngày chăm chỉ đến lớp cần cù học tập.
Lúc đầu bảo vệ vẫn còn chưa tin nhưng khi ngẫm lại thì quả thật non nửa năm nay họ không hề thấy hắn ra ngoài lúc nửa đêm nữa.
Trông quả bóng tròn Dụ Tả Kim cõng sau lưng, bảo vệ còn tưởng rằng hắn đang cõng hành lý.
Chú cất tiếng hỏi thăm: "Mang theo đồ gì mà lớn vậy?"
Căng phồng lên kìa.
Thịnh Uyên thò đầu ra khỏi lưng hắn.
"Không phải đồ đâu ạ".
Dụ Tả Kim:...
Chú bảo vệ:...
Lời này sao cứ là lạ.
Dụ Tả Kim khàn giọng: "Người ạ".
"Tình cảm của hai đứa tốt quá nhỉ" - Chú bảo vệ trêu chọc.
Đột nhiên chú nhớ tới cái gì, "Năm nay cháu vẫn ở lại trường ăn Tết sao?"
Thịnh Uyên trượt xuống khỏi lưng Dụ Tả Kim, sắc mặt hắn vẫn như thường.
Trong quá khứ khi người khác nói chuyện với hắn Dụ Tả Kim sẽ một mực không quan tâm, thế mà gần đây thói quen cũ của hắn đã bị sửa đổi, sẽ cất tiếng đáp lời nhưng chữ nói ra không nhiều lắm, chỉ đơn giản là "Vâng" với "Ừ".
Dụ Tả Kim: "Vâng".
Thịnh Uyên nhìn sườn mặt bình tĩnh của hắn, cậu hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh gia đình của Dụ Tả Kim cả.
"Người trong nhà không nhớ cháu sao? Mấy hôm trước chú lại thấy mẹ cháu tới đấy".
Lại?
Tầm khoảng một tháng hoặc hai tháng mẹ của Dụ Tả Kim sẽ tới thăm hắn một lần nhưng số lần hai mẹ con gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Đồ gửi cho cháu chú để ở trong phòng bảo vệ, cháu muốn lấy đi hay..."
"Để lại".
Cuống họng bập bẹ khàn đặc quả quyết lạnh lùng, Dụ Tả Kim không thèm liếc phòng bảo vệ một cái, tựa như chưa từng có ai đến trường thăm hắn cả.
Vẫn không chịu nhận.
Chú bảo vệ nhớ đến chuyện Đường Tĩnh nhờ người nhét vào tay họ hai bao thuốc, mong muốn họ nói hộ mình hai câu, chú đã thuận mồm đồng ý.
"Người nhà gửi cho cháu không ít đồ, nói rằng đều là đồ cháu cần sử dụng.
Tấm lòng của bố mẹ cả đấy, cháu lấy chúng về đi".
Chú bảo vệ xoay người đi vào phòng bảo vệ, sắc mặt Dụ Tả Kim đen sì, tiếng nói như lưỡi dao trong cơn gió lạnh: "Không cần".
Thịnh Uyên vẫn đang đứng bên cạnh, Dụ Tả Kim cố sức đè cơn xúc động trong lòng xuống nhưng tiếng hít thở của hắn lại càng lúc càng lớn, nó đã hoàn toàn che đậy đi âm thanh lý trí hắn đang gọi.
Não bộ hắn bắt đầu khó chịu, lửa giận cùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ ào ra.
Hắn nhìn chú bảo vệ đang xách hai chiếc vali ra khỏi phòng, mu bàn tay nổi gân xanh từng cục, đôi mắt đen nhánh đen đến dọa người.
"Cháu nói".
"Không cần".
Tiếng nói của hắn đã biến thành tiếng gầm gừ, hắn cố gắng đè ép.
Có thứ gì đó đã bị hắn cố khóa chặt ở dưới đáy lòng nhưng sự phòng thủ của vùng giam cầm đã đi tới cực hạn.
"Cậu ấy không thích thì thôi chú ạ".
Thịnh Uyên đã nghe ra sự khó chịu của Dụ Tả Kim, cậu kéo người đến bên cạnh, hơi nghiêng thân che chắn trước mặt hắn.
"Chú, phiền chú trông chừng đồ đạc mấy hôm, lần sau trả lại hộ cậu ấy".
"Không sao, dù gì cũng chẳng phải lần đầu trả lại."
Thấy người thực sự không chịu nhận, chú bảo vệ cũng không ép buộc hắn nữa: "Không còn sớm đâu, hai đứa nhanh vào trong đi".
Chú bảo vệ trở về phòng, Thịnh Uyên kéo tay Dụ Tả Kim ngó nét mặt hắn.
Dụ Tả Kim cúi đầu trốn cậu.
Thịnh Uyên chớp mắt: "Tránh cái gì, đâu phải lần đầu tôi nhìn thấy cậu giận".
Một con mắt đen của Dụ Tả Kim lộ ra khỏi mái tóc liếc cậu.
Thịnh Uyên không cảm nhận được sự khác lạ ở hắn, sắc mặt này cậu đã từng nhìn thấy khi Dụ Tả Kim đánh người nên cậu cho rằng mỗi khi hắn tức giận hắn sẽ bày tỏ như thế nhưng thật ra Dụ Tả Kim đến nay vẫn chưa bao giờ là một người có nhiều tình cảm.
Hắn cảm nhận được nguồn nhiệt truyền tới bàn tay mình.
Thịnh Uyên: "Cậu có muốn tới nhà tôi ăn Tết không?"
Dụ Tả Kim ngạc nhiên.
Một người ăn Tết nghe thật quá cô đơn.
Lời mời đưa tới trước mặt, Thịnh Uyên không hề nghĩ tới chuyện Dụ Tả Kim sẽ từ chối, Thật Nỗ Lực cũng không hề nghĩ tới.
Bình thường Thịnh Uyên nói đi sang trái Dụ Tả Kim chắc chắn sẽ không đi sang phải, một lời mời ngay trước mặt thế này sao hắn có thể từ chối.
Trừ khi hành tinh nhỏ nào đó va chạm với Trái Đất.
Dụ Tả Kim: "Không cần đâu".
Thật Nỗ Lực:...
Đài thiên văn! Các vị đã biết chuyện này chưa?
Hắn cất tiếng uyển chuyển từ chối, tuy rằng giọng điệu của hắn vẫn kỳ dị như vậy, không nghe được quá nhiều chập trùng nhưng hắn vẫn đang nắm tay Thịnh Uyên, ngón tay ma sát lòng bàn tay cậu.
"Tôi còn có việc khác".
Thịnh Uyên: "Việc gì vậy?
Dụ Tả Kim: "Học bài".
Hai chữ "học bài" nói ra từ miệng của Dụ Tả Kim khiến cho hệ thống trẻ em hư Thật Nỗ Lực cũng hơi hốt hoảng.
Đáng lẽ hắn vốn có rất nhiều lý do nào là đánh nhau, nào là tụ tập ẩu đả, nào là hút thuốc, nào là uống rượu...
Hắn phải làm ra rất nhiều chuyện ngông cuồng ngang ngược giống như danh tiếng bất lương người người chỉ nghe tin đồn thôi đã sợ mất mật trước đó.
Nhưng hắn đã sửa sai, thay đổi rất nhiều, thậm chí trong khoảnh khắc hoảng hốt này Thật Nỗ Lực suýt chút nữa đã không nhận ra người trước mắt là Dụ Tả Kim.
Hắn không thay đổi so với ngày đầu họ gặp mặt nhưng lại như tất cả mọi thứ đã đều thay đổi.
Thành tích giữa Dụ Tả Kim và Thịnh Uyên có sự chênh lệch, có thể nói rộng ngang kênh Hồng.
Thịnh Uyên ưu tú rõ như ban ngày nên con đường học tập của Dụ Tả Kim càng thêm căng thẳng.
Hai năm trước hắn chẳng nghiêm túc học được mấy buổi nên bây giờ muốn đuổi theo chân người ta càng phải cố gắng gấp bội.
Thịnh Uyên mời hắn, hắn có muốn đi không? Có chứ, muốn đến phát điên nhưng hắn từ chối.
Hắn phải ở lại trường học tập, còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, hắn không còn thời gian chơi đùa.
Không phải hắn không muốn ở bên cạnh Thịnh Uyên mà hắn muốn được ở bên cậu thật lâu thật lâu.
Thịnh Uyên: "Bạn học Dụ giác ngộ tư tưởng cao đến thế cơ à?"
Dụ Tả Kim gật đầu.
"Vậy ngày kia tôi mang sủi cảo đến cho cậu nhé, ngày kia là 30 tết rồi".
Dụ Tả Kim vẫy xe hộ Thịnh Uyên, móc tiền trong túi mình đưa cho tài xế, lưu luyến không nỡ nhìn cậu thêm vài lần mới xoay người đi vào trong trường.
Đường quai hàm của hắn căng chặt, đôi mắt đen nhánh nhìn con đường nhỏ trong trường học, hắn có thể cảm nhận được cơn xúc động trong lòng hắn đang ngày càng dâng lên, ngày càng rõ rệt.
Nó đang kêu gào trong đầu hắn, tùy tiện múa may trước mắt hắn, hắn không khống chế nó được, dập cũng không xong.
Dường như từ khi bước chân vào trong trường học, trí nhớ của hắn đã bắt đầu xuất hiện những sai lệch mơ hồ.
Rõ ràng cảm xúc của hắn biến hóa đến vậy nhưng hắn lại không hoàn toàn ý thức được