Từ sau hôm gặp mặt một lần ở phòng 408, Dụ Tả Kim lần nữa biến mất không có tin tức.
Hai ngày sau đó tiếp tục trôi qua như vậy, sáng sớm Thịnh Uyên mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trên giường, việc làm đầu tiên là lần tìm điện thoại di động ở đầu giường, lặp đi lặp lại thao tác đã làm nhiều lần khiến cơ bắp hình thành ký ức, cậu vừa nhắm mắt vừa ấn số điện thoại của Dụ Tả Kim.
[Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy, sorry...]
Thịnh Uyên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi hiển thị trên màn hình điện thoại.
[Hệ thống: Không phải cậu đã bị đá rồi đấy chứ?]
Thịnh Uyên:...
Sáng sớm ngày ra sao đã nói lời kích thích như vậy?
Nhưng Thịnh Uyên thật sự đã hơi sốt ruột.
Mặt không thấy, điện thoại không nghe máy, ngày đó khi Dụ Tả Kim biến mất cậu đã suy tính kỹ.
Cậu muốn hỏi hắn có muốn theo cậu về nhà không.
Nhưng tâm trạng hôm gặp lại của hắn không ổn, một câu cậu cũng chưa kịp nói thì đối phương đã đi mất rồi.
Tiếp tục như vậy không phải cách.
Cậu phải lấy được địa chỉ gia đình của Dụ Tả Kim mới được.
[Hệ thống: Wow, kích thích quá.]
Thật Nỗ Lực trong đầu cậu uốn qua ẹo lại.
Thịnh Uyên khó hiểu: "Cậu uốn éo cái gì thế?"
[Hệ thống: Tôi tập thể dục buổi sáng thôi.]
Âm thanh máy móc dứt lời, bmg tập thể dục buổi sáng vang lên.
[Xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, cái cổ vặn vặn, cái mông xoay xoay...]
Thịnh Uyên:...
Ồn ào chết mất.
Thịnh Uyên rời khỏi giường, hôm nay là ngày thứ bảy, Thịnh Vọng không cần tới nhà trẻ, bé con nằm trên giường gỗ nhỏ ngủ thật say.
Thịnh Uyên ra khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh, định bụng đánh răng rửa mặt rồi đi học.
Đúng lúc này Thịnh Thành Công mới rửa mặt xong đi ra, trông thấy Thịnh Uyên.
"Ôi chà, không phải con nói muốn đưa bạn trai đến nhà mình à, nhiều ngày qua vậy rồi sao vẫn chưa thấy tới?"
Thịnh Uyên bóp kem đánh răng lên trên bàn chải: "Xảy ra chút chuyện ạ".
Thịnh Thành Công: "À, bị người ta đá rồi."
Thịnh Uyên:...
Lời hay chẳng nói chỉ nói chuyện dở.
Thịnh Thành Công ngâm nga bỏ đi, Thịnh Uyên rửa mặt xong tiện đường rẽ ngang qua bàn ăn nhét một lát bánh mì vào trong miệng, rời nhà đến trường.
Thầy chủ nhiệm giáo dục có danh sách học sinh khối 12, thông tin được điền từ khi học sinh mới nhập học năm lớp 10, có dán ảnh đi kèm thông tin cá nhân của học sinh, bao gồm cả số thẻ căn cước và địa chỉ gia đình.
Chỉ cần có thể lấy được danh sách đó thì sẽ có thể biết được địa chỉ gia đình Dụ Tả Kim.
[Hệ thống:! Cậu định đi ăn trộm?!]
Thịnh Uyên sửa lại: "Đi mượn."
[Hệ thống: Thế sao hiện giờ cậu lại khom người thế kia?]
Thịnh Uyên không khác gì một tên trộm đang đứng bên ngó vào quan sát cánh cửa văn phòng giáo dục:...
Câu hỏi hay, cậu cũng không rõ, người cứ tự nhiên hành động như vậy thôi.
Cậu đứng thẳng lưng lại, đi đứng ngay ngắn, cậu nói mượn thì đúng là đi mượn.
Thịnh Uyên nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên trong, không có động tĩnh, hẳn là thầy chủ nhiệm giáo dục chưa tới.
Cậu rón rén mở cửa ra, bỗng nghe bên trong rầm một tiếng.
Thịnh Uyên:!
Có người ở trong!
Cánh cửa chưa kịp khép chặt lại đã bị kéo mở toang, Thịnh Uyên và người bên trong mặt đối mặt.
Thịnh Uyên:...
Chử Vệ Thiên:...
Hai bên nhướng mày: "Sao lại là cậu/mày?"
Gặp gỡ đối đầu, người nào cũng khó chịu.
Chử Vệ Thiên: "Sáng sớm ngày ra mày đến phòng làm việc của chú tao làm gì?"
Thịnh Uyên: "Lời này đáng ra phải để tôi hỏi cậu."
Chử Vệ Thiên: "Tao đến tìm đồ, không được sao? Còn mày, tới đây làm gì?"
Thịnh Uyên đi vào trong đóng cửa lại: "Tôi cũng tới tìm chút đồ".
Hai cậu thiếu niên nhìn nhau, mục đích giống y hệt.
Trộm.
Thời gian vội vã, hai bên không thèm tranh cãi, bắt đầu lục lọi tìm trái tìm phải trong văn phòng.
Chử Vệ Thiên nhìn dáng vẻ bận rộn của Thịnh Uyên, tò mò hỏi: "Mày tìm gì thế?""
"Danh sách học sinh khối 12."
Chử Vệ Thiên: "Ở trong ngăn kéo bên phải bàn làm việc."
Thịnh Uyên: "Sao cậu biết??"
"Vừa nãy tao lật thấy."
"Thế cậu đang tìm gì vậy?"
"Máy chơi game của tao."
"Đằng sau chậu hoa."
"Sao mày lại biết?!"
"Tôi giấu hộ chú cậu."
"..." Chử Vệ Thiên đi ra phía sau chậu hoa: "Mẹ kiếp! Có thật này, Thịnh Uyên, đúng là người anh em tốt."
Cùng lúc đó, Thịnh Uyên cũng đã tìm được danh sách học sinh khối 12, cậu nhanh chóng lật đến trang thông tin của Dụ Tả Kim, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó để danh sách nguyên vẹn về vị trí cũ.
Có ai hỏi sao thì cậu cũng chưa bao giờ đến nơi này.
Đồ cần tìm đã tìm xong xuôi, hai cậu thiếu niên đi về phía cửa, ai ngờ mới đi tới gần, tay nắm cửa đã tự động xoay chuyển.
Thịnh Uyên:...
Chử Vệ Thiên:...
Thầy chủ nhiệm giáo dục mới bước chân vào đã trông thấy hai ông thần giữ cửa.
Kinh nghiệm nhiều năm làm giáo viên đã mách bảo thầy rằng hai thằng oắt này chắc chắn đã làm ra chuyện xấu.
"Hai em làm gì trong văn phòng tôi đấy hả?"
Chử Vệ Thiên: "Cháu đến xem tí thôi."
Thịnh Uyên chỉ tay: "Cậu ta đến tìm máy chơi game đấy ạ."
Chử Vệ Thiên: "!!!"
Chử Vệ Thiên không thể tin nổi nhìn về phía Thịnh Uyên, ánh mắt như đang mắng chửi: "Mẹ nó! Tình anh em từng hứa hẹn của mày đâu rồi?"
Thịnh Uyên nhân cơ hội chuồn lẹ, nhướng mày với Chử Vệ Thiên: "Ai thèm làm anh em với cậu."
Sau khi khai báo tội phạm, chuyển dời mục tiêu tấn công, Thịnh Uyên nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng giáo dục.
Có được địa chỉ nhà, Thịnh Uyên không ở lại trường thêm, thực hiện ngay công cuộc trốn học đầu tiên kể từ khi cậu học trong trường phổ thông trung học.
Địa chỉ ở trong trung tâm thành phố Tĩnh, muốn ngồi phương tiện giao thông đến nơi phải mất hơn một giờ, Thịnh Uyên không chần chừ lâu, trèo tường trốn khỏi trường học.
Cậu thiếu niên nhanh chân chạy vội ra ngoài.
Hệ thống trẻ em hư lôi kéo thế nào Thịnh Uyên cũng không hư nổi, Dụ Tả Kim là một trong những phản nghịch hiếm hoi giữa năm tháng niên thiếu của cậu.
Thịnh Uyên bắt xe đến trung tâm thành phố Tĩnh, hiện giờ mới hơn chín giờ sáng, chim đậu trên cành hót líu lo.
Cậu đi tới khu biệt thự ở trong trung tâm thành phố, nhìn khoảng kiến trúc tráng lệ xa hoa, bắt đầu tìm kiếm biển số nhà.
Môi trường sống dễ chịu, hàng cây xanh được bỏ công sức vun trồng, xa xa có con đường nhỏ rải đá cuội dẫn đi đến một đài phun nước ngoài trời cỡ lớn.
Thịnh Uyên men theo đó lượn một vòng, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trước cổng chính một căn biệt thự.
Thịnh Uyên ngửa đầu, Thật Nỗ Lực cũng ngửa đầu theo.
[Hệ thống: Lớn ghê, cậu vớ được một cậu ấm nhà giàu rồi.]
Thịnh Uyên:...!Có ai nói không phải đâu.
Bố của Dụ Tả Kim còn là thị trưởng đấy.
[Hệ thống: Cậu có tự ti không?]
"Tự ti cái gì?"
[Hệ thống: Nhà cậu ta giàu thế, cậu không xứng với người ta thì phải làm sao bây giờ?]
Bây giờ cứ nghĩ đến Dụ Tả Kim là lòng Thịnh Uyên lại tức giận.
"Không xứng với cậu ấy?" Thịnh Uyên: "Anh đây không xứng đánh chết cậu ấy thì có."
Thật Nỗ Lực:...
Thịnh Uyên ấn chuông cửa, chẳng bao lâu sau đã có chị giúp việc mặc váy dài màu đen đi tới.
Chị nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi xa lạ ở bên ngoài.
Chị giúp việc: "Cậu tìm ai thế?"
Nét mặt Thịnh Uyên vẫn thản nhiên, nói ra mục đích của mình: "Em tìm Dụ Tả Kim ạ."
"Để tôi đi báo cho bà chủ một tiếng, cậu chờ tôi chút nhé."
[Hệ thống: Không ngờ còn có cả quá trình thế này.]
Thịnh Uyên đứng ở cửa hai phút, người giúp việc vội vàng quay lại mở cửa cho cậu.
Ánh mắt nhìn Thịnh Uyên cũng đã thay đổi.
Đường Tĩnh ngồi trên ghế sofa, đầu lông mày cau chặt.
"Đã quấy rầy gia đình rồi."
Tiếng nói sạch sẽ nhẹ nhàng vang lên, cô chợt mở mắt ra, chỉ trông thấy ở cửa vào có một cậu thiếu niên dáng vẻ nghiêm chỉnh mặt mày sáng sủa xuất hiện, đôi mắt của cậu như ngậm sao trời, hai hàng lông mày đầy chí khí của tuổi thiếu niên càng tôn thêm vẻ đẹp tinh tế trong đôi mắt.
Tay cậu xách theo một giỏ trái cây lớn, là đồ cậu mua lúc đi tới đây, dù sao tới tay không cũng không phải chuyện hay gì.
Đường Tĩnh ngắm cậu nửa ngày, đáy lòng phức tạp.
Cô biết người trước mặt mình chính là bạn trai của con trai cô.
Thấy cô mãi không nói lời nào, Thịnh Uyên lần nữa mở miệng: "Đã quấy rầy gia đình rồi."
Khuôn mặt Đường Tĩnh hơi tiều tụy: "Để thằng bé vào nhà đi."
Người giúp việc cầm dép lê đưa tới cho Thịnh Uyên, Thịnh Uyên cảm ơn chị, thay dép đi vào nhà.
Cậu chào hỏi Đường Tĩnh, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Cháu tới tìm Dụ Tả Kim."
Đường Tĩnh lại lần nữa im lặng giống như vừa rồi, cô thoáng thất thần.
Đường Tĩnh ý thức được sự thất thố của mình nhưng cô vẫn nói lời trong lòng mình ra.
"Cháu là bạn trai của Tả Kim nhỉ."
Thịnh Uyên mở miệng: "Vâng".
Hoàng An Xung đã nói chuyện của họ