Cuối cùng ngày sinh nhật đầy mong đợi của Liễu Y Dạ đã tới.
Cô có thể cảm nhận được không khí vui nhộn của cả hoàng cung chỉ với tiếng ồn của buổi sáng tinh mơ.
Cô tỉnh dậy liền bị đưa đi tắm rửa, trau chuốt đủ thứ.
Nô tì chạy qua chạy lại trông chóng cả mặt.
Tiếng người gọi rồi quát nhau khiến cô điếc cả tai.
Cô được chải chuốt, tắm rửa, thay đồ, ăn diện lên rất đẹp.
Khi tân trang xong cho vị công chúa bé nhỏ, bọn nô tì xúm lại đặt cô lên bàn chiêm ngưỡng tác phẩm mà họ tạo ra.
Nha hoàn A: Oaaa! Tiểu công chúa người thật dễ thương mà! Người chắc chắn sẽ là tâm điểm.
Nha hoàn B: Công chúa! Người thấy thế nào? Đẹp chứ ạ? Quả nhiên là bộ y phục này rất hợp với người.
Nha hoàn C: Công chúa, người ngồi trên ghế chủ tọa nhớ phải chú ý cử động một chút nhé.
Đừng để đồ ăn làm bẩn người.
-A! Còn nữa công chúa, nhớ mỉm cười nhé!
-Công chúa! Người hãy phô bày sự đáng yêu cho đám quan lại đó thấy đi!
-Công chúa! Người phải ra uy với bọn họ nữa, tiểu công chúa dễ thương nhưng không dễ bắt nặt phải không nào?
-Công chúa..
-Công chúa...
-....
Bọn nô tì bắt đầu loạn cả lên, tiếng nói đè lên nhau cả.
Cho tới khi Chiêu Mẫu Đơn tới phán cho một câu tỉnh bơ rằng:
A? Chiếc váy này bị trùng màu với đại công chúa rồi! Lúc này ta thấy nàng mặc một chiếc váy màu cam trông đẹp hơn nhiều.
Thế là bọn nô tì tì lặng người, trợn mắt, im lặng tập thể.
Quay qua nhìn Liễu Y Dạ một cái rồi ngay lập tức kéo cô vào lại buồng thay.
Tiếng cãi nhau lại vang lên không ngớt.
Chiêu Mẫu Đơn đứng bên ngoài che miệng cười hì hì, biết rằng vừa rước phiền cho con nhưng như thế lại càng tốt.
*Hehe~ Bảo bảo của ta sẽ trở nên dễ thương nhất!* Chiêu Mẫu Đơn thầm nghĩ.
Đúng giờ Thìn (9 giờ sáng), Liễu Vân Phong tới hộ tống Liễu Y Dạ tới Ngự Hoa viên.
Y Dạ để ý thấy hôm nay ai cũng ăn mặc rất đẹp, kể cả đầy tớ, nô tì, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt cô thì trang phục đều mới, đẹp hơn thường ngày.
*Phụ hoàng đúng là biết đốt ngân khố mà!* Liễu Y Dạ ngồi trong lòng Liễu Vân Phong nghĩ ngợi.
Kiệu cô ngồi đi tới đâu thì người ở nơi đó đều nghiêm trang cúi người hành lễ.
Cô không ghét cảm giác này.
*Nhớ hồi trước ở công ty, mình đi tới đâu nhân viên đều cúi đầu chào, cảm giác nó cũng gần giống thế này.* Liễu Y Dạ cười hì hì.
Dạ nhi, con có thấy hồi hộp không? Muốn mau tới nơi không? Liễu Vân Phong nhìn vào Y Dạ mà hỏi, mắt sáng rực, kì vọng.
Liễu Y Dạ vươn giơ tay làm kiểu mong chờ rất nhiều.
Oa..oa Liễu Y Dạ à người ra chỉ chỉ tay về phía trước.
Hahaha! Con rất nhanh muốn tới nơi đúng không? Con sẽ rất thích bữa tiệc mà ta chuẩn bị cho con đấy.
Cả ngày hôm nay ta sẽ cho con vui chơi đã đời! Liễu Vân Phong cười lớn, phổng mũi, hào quang người bố tốt lấp lánh mãi sau lưng.
*Phụ hoàng à...Người mong chờ, hồi hộp hình như là người chứ không phải bảo bảo a~* Liễu Y Dạ đổ mồ hôi, cười trừ.
....
Bảo bối! Đã tới rồi, khách cũng đã ngồi trong rồi.
Khi vào trong nhớ ngoan nhé? Liễu Vân Phong bế Y Dạ xuống kiệu, vừa chậm rãi bước đi vừa căn dặn.
Dù con phạm lỗi hay quậy phá tí cũng không sao nhưng giờ có cả đại sứ từ nước khác nữa nên con hãy chú ý một chút.
Con rất thông minh mà nhỉ?
Liễu Vân Phong nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Y Dạ.
Ân! cô gật đầu làm mặt nghiêm túc, lấy tay xoa cái mũi đỏ của mình.
Con ngoan! Vào thôi nào! Liễu Vân Phong bước vào ngôi đình lớn, nơi bữa ăn sáng được tổ chức và các vị quan trên lục phẩm đã ngồi ngay ngắn.
Hoàng thượng và thập tam công chúa giá đáo ~!! Một thái giám đứng