Chương 26.
Không dễ dùng
Sau khi La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt đã được sắp xếp an ổn trong cung Thiên Nhân.
Vài người hầu và thị vệ đã được sắp xếp tới đây để làm các công việc hằng ngày.
Họ cũng đang được sắp xếp thầy dạy học riêng.
Tuy địa vị đã được khôi phục nhưng các nô tì, thái giám đều chỉ dựa vào quyền lực của Chiêu phi và thập tam công chúa để đối xử với họ.
Hai tỷ muội này hoàn toàn không thể tự mình áp chế gia nô dưới trướng.
Trong và ngoài cung cũng không thể ngăn được những lời dị nghị hướng về phía bọn họ.
Nói bọn họ là ôm chân lớn mới lên được.
Lợi dụng lòng tốt của người khác.
Những lời sỉ vả, khinh thường không ngừng tăng lên, thái độ ghét bỏ của những người xung quanh cũng khá rõ ràng.
Kể cả người hầu của bọn họ cũng tự xỉ vả chủ nhân mình.
Tất nhiên cũng có kẻ dùng lời ngon ngọt, có ý lợi dụng bọn họ.
Kí chủ! Cô cứ để hai chị em họ La đó phải chịu những lời dị nghị như vậy sao?
Liễu Y Dạ đang im lặng ngẩn người thì lại bị hệ thống hiện lên phá.
Chậc! Ngươi quản nhiều như thế làm gì?
Liễu Y Dạ khó chịu.
Thì những lời đồn đại về La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt...Rõ ràng cô có thể đạp chúng xuống, sao cô cứ để cho chúng phát tán như vậy?
Nếu không thì làm gì? Đi nói những lời lẽ tốt đẹp về họ, tâng bốc họ để họ có thể ra quyền ra thế với những người khác sao?
Liễu Y Dạ trừng mắt.
Hệ thống cứng họng.
Ngươi ấy à...có não không thế? Bọn họ hiện tại đã được khôi phục địa vị.
Nếu ta còn giúp họ khôi phục danh tiếng và uy quyền thì chẳng phải là đi gắn cánh vào lưng hổ sao?
Liễu Y Dạ quấn quấn lọn tóc trên tay.
Ta giúp họ khôi phục địa vị, ở trong Thiên Nhân cung, cũng là dễ bề cho ta nắm họ trong tay.
Ta không phải loại người dễ bị lợi dụng, bọn họ có mơ cũng đừng hòng dùng ta mà bay lên được.
Vậy cô để mấy lời đồn đó lan ra là muốn áp chế họ?
...Không hẳn, chỉ là để bọn họ trả giá một chút cho việc đã có ý muốn sử dụng ta như một quân bài thôi.
...
Mà thôi! Ta đi tìm cha ta đây.
Tới giờ cho mỗi ngày một cái hôn rồi! Liễu Y Dạ vươn vai đứng dậy.
....
Ở Thiên Nhân cung...
Tứ hoàng tử, nhị công chúa, đây là đồ ăn sáng của hai người.
Hai nô tì bày ra những món ăn đơn giản lên bàn.
Cảm ơn cô! La Nguyên Nguyên cố gắng hòa nhã.
Trả lại cho cô là một cái nhìn chán ghét của nha hoàn phụ trách ăn uống.
Tỷ! Sao bọn họ lại ghét ta như vậy? Chúng ta làm gì sai sao? La Bác Triệt khó chịu hỏi.
Ừm! Ta không nghĩ sẽ được khôi phục địa vị đơn giản vậy.
Vốn chỉ muốn có người dạy học, không ngờ lại có cả một cung điện.
Là chúng ta đã lợi dụng lòng tốt của Y Dạ dành cho ta.
Hiện tại, sự chán ghét đó chính là cái giá mà chúng ta phải chịu.
La Nguyên Nguyên mặt buồn thiu đáp lại.
...Tỷ!...Y Dạ...sẽ không ghét chúng ta chứ? Muội ấy đã hai ngày không tới chơi với ta rồi.
Đệ nhớ muội ấy...
...Y Dạ rất tốt mà, chắc chỉ là Chiêu phi không cho muội ấy chơi với chúng ta nữa thôi.
Hẳn người cũng nhìn ra là chúng ta lợi dụng muội ấy, nên phụ hoàng mới đưa chúng ta ra khỏi lãnh cung...
Không khí u ám bao trùm lên đôi tỷ muội này.
Họ im lặng ăn cơm, không nói gì hơn với nhau cả.
Nhị tỷ!